Chương trước
Chương sau
Nhà hàng khách sạn Trịnh Phát Michelia.

Lâm Dương Thần đứng ở hành lang dẫn đến nhà vệ sinh của nhà hàng, hồi hộp chờ đợi.

"Alo." Âm thanh được phát ra từ tai nghe siêu nhỏ được gắn trong tai, bên kia là giọng nói của A Đao.

"Chuẩn bị hành động."

"Được." Nàng ứng thanh đáp một tiếng sau đó hít vào thở ra một hơi điều chỉnh nét mặt sao cho tự nhiên nhất có thể, sau đó tự tin sải bước rẽ qua ngã ba hành lang.

Bất chợt đụng phải thân ảnh một người đàn ông cao lớn, nàng theo phản xạ tự nhiên ngã ngửa ra sau, xém chút nữa thì cả người đều ngã xuống. Cũng may người đàn ông nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy vòng eo của nàng.

Hai người tư thế ái muội, người đàn ông không chút thu liễm quét ánh mắt từ trên xuống dưới, đến khuôn ngực cũng được xem như đầy đặn thì bỗng dừng lại, bên trong ánh mắt dường như xẹt qua một tia đê tiện.

Cuối cùng vẫn là Lâm Dương Thần làm ra phản ứng trước, khẽ đỏ mặt hắng giọng một cái.

Người đàn ông biết mình thất thố liền đỡ nàng đứng vững vàng sau đó buông tay hỏi: "Người đẹp không sao chứ?"

"Cảm ơn." Lâm Dương Thần nhẹ gật đầu một cái tỏ lễ rồi nhanh chân vòng qua người ông ta, đi mất.

Nàng quay trở lại đại sảnh của nhà hàng, tìm cho mình một vị trí gần như là giữa trung tâm, gọi phục vụ bàn lấy một cái menu, ung dung chọn món.

Chỉ năm phút sau, người đàn ông mới lúc nãy đụng phải còn càn rỡ đặt ánh mắt dê xồm ở trên người nàng hiện tại lại hùng hổ doạ người tiến về phía nàng, chìa tay đến trước mặt không đầu không đuôi nói: "Trả lại cho tôi!"

Lâm Dương Thần ngẩng đầu nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu ra sao.

Biểu cảm như vậy khiến cho người đàn ông phẫn nộ, trực tiếp lớn giọng: "Vừa nãy cô cố tình đụng trúng tôi ở hành lang nhà vệ sinh, sau đó ví tiền của tôi biến mất!"

Thanh âm của hắn trầm khàn lại đặc biệt vang xa, hấp dẫn lực chú ý của rất đông thực khách xung quanh khiến bọn họ không thể không dồn ánh mắt về hướng này.

Lâm Dương Thần sửng sốt hỏi: "Ý của ngài là... tôi trộm lấy ví của ngài?"

Người đàn ông nhếch môi cười lạnh. "Nếu không thì sao? Xinh đẹp như vậy lại đi làm tiểu tặc, thật là đáng tiếc. Nếu cô không trả thì đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc!"

Lâm Dương Thần đảo mắt nhìn tứ phía, quần chúng xung quanh đã bắt đầu dùng ánh mắt bát quái cười nhạo thậm chí là khinh bỉ nhìn về phía nàng, nhỏ giọng bàn tán. Nàng giống như là chịu phải thiên đại uỷ khuất, vành mắt đỏ hoe bất chợt đứng phắt dậy, nhấc lên túi xách của mình đồng thời lật ngược lại, trực tiếp trút tất cả đồ vật ở bên trong lên bàn.

"Được a, nếu ông đã nói như vậy thì tự ông đến lục soát!"

Điện thoại cùng toàn bộ đồ trang điểm, gương nhỏ, các loại thẻ ngân hàng, giấy tờ tuỳ thân đều bị trút ra bên ngoài, tán loạn rơi ở trên mặt bàn, có một số còn rơi rớt xuống đất.

Bên trong không có chiếc ví nào.

Lâm Dương Thần tiếp tục cởi đi áo khoát ngoài, mà bên trong nàng chỉ mặc một chiếc váy màu đen ôm sát mơ hồ lộ ra đường cong cơ thể, bả vai thon thả cùng xương quai xanh nhô cao.

Nàng phẫn nộ mà nói: "Lục soát đi a!"

Người đàn ông thấy Lâm Dương Thần làm tới mức độ này không khỏi sinh ra dao động. Thời điểm hắn đang muốn tiến lên lục soát nhân tiện chiếm chút tiện nghi của nàng thì bỗng có một nhân viên nhà hàng hối hả đi về phía hai người bọn họ.

"Thưa tiên sinh, cái ví này có phải là của ngài hay không?"

Nhìn thấy ví tiền của mình ở trên tay nhân viên nhà hàng người đàn ông không khỏi sửng sốt. "Cái này..."



Cô nhân viên lịch sự giải thích: "Là như vậy, lúc nãy có một nhân viên của chúng tôi nhặt được nó ở hành lang nhà vệ sinh..."

Người đàn ông lúc này mới vỡ lẽ hoá ra mình đã hiểu lầm cô gái nọ. Hắn nhận lại cái ví đồng thời lộ ra nụ cười áy náy nhìn về phía nàng, chỉ thấy cô gái đầy mặt phẫn uất cũng đang nhìn hắn chằm chằm, nước mắt đảo quanh hốc mắt chực chờ rơi xuống.

Nàng như vậy khiến kẻ luôn tự nhận là cao thủ sát gái như hắn bỗng nhiên không biết phải làm sao, quẫn bách nói: "Tôi... tôi xin lỗi..."

Lâm Dương Thần không nói gì, nhanh tay thu dọn tất cả đồ vật cho vào trong túi xách.

Người đàn ông thấy vậy vội vã hỗ trợ nàng nhặt những thứ rơi rớt ở dưới đất lên, một bên cuống quýt giải thích: "Tôi xin lỗi... tôi thật không cố ý..."

"Không cố ý sao?" Lâm Dương Thần càng thêm tức giận trừng mắt. Chỉ là gương mặt của nàng trời sinh nhu nhược mềm mại, dù có làm ra biểu cảm hung ác cũng chỉ khiến người ta liên tưởng đến con mèo giận dỗi xù lông.

Người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ Lâm Dương Thần như vậy đáy lòng không khỏi tê tần, lại bị câu hỏi của nàng làm cho á khẩu. Trong lúc hắn còn đang thất thần nhìn nàng thì Lâm Dương Thần đã cầm lấy túi xách cùng áo khoát, trực tiếp rời đi.

Người đàn ông vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nói: "Cô à, xin cô hãy dừng bước..."

Hắn càng đuổi theo Lâm Dương Thần càng tăng nhanh tốc độ. Mắt thấy sắp rời khỏi cửa chính khách sạn, người đàn ông nhanh chân sải bước tiến về phía trước, trực tiếp chắn ở trước mặt nàng.

"Người đẹp à, tôi thật sự xin lỗi. Để tôi mời cô một bữa cơm xem như bồi tội có được hay không?"

Lâm Dương Thần dừng lại bước chân, thần sắc lúc này mới giãn ra đôi chút, chỉ là thanh âm vẫn có chút nghẹn ngào uất ức: "Lời xin lỗi tôi nhận, mời cơm thì không cần phiền phức như vậy, nếu không còn chuyện gì thì xin ngài nhường đường."

"Ai nha đừng như vậy mà. Cô nhận lời xin lỗi của tôi nhưng lại không để cho tôi mời cơm, này sao được a? Hơn nữa tôi thấy lúc nãy cô cũng chưa kịp gọi món, hại người đẹp phải chịu đói vậy tôi sẽ áy náy chết mất."

Trông bộ dạng hắn khẩn thiết như vậy Lâm Dương Thần cũng không tiện liên tục khước từ, cuối cùng hoà hoãn nói: "Thôi được, nhưng tôi không muốn quay lại nhà hàng."

Vừa xảy ra trò khôi hài như vậy, hiện tại còn mặt mũi nào quay trở lại?

"Được được, tất nhiên rồi, chúng ta đi nơi khác. Tôi biết gần đây có một nhà hàng rất tốt, tôi lập tức gọi tài xế đến đón chúng ta."

Lâm Dương Thần nhìn hắn xoay lưng gọi điện thoại cho tài xế, trong lòng âm thầm cười lạnh.

——Cá đã mắc câu.

Không sai, người đàn ông trước mặt là Mạc Lăng Thiên. Mà ví tiền của hắn bị mất cũng chính là nàng lấy.

Hôm nay sau khi rời khỏi buỗi lễ Lâm Dương Thần cùng A Đao vẫn luôn quan sát động tĩnh của Mạc Lăng Thiên. Biết được mục tiêu muốn một mình dùng cơm trưa tại nhà hàng khách sạn mà hắn đang trú, Lâm Dương Thần liền nghĩ ra một diệu kế tiếp cận kẻ này.

Thời điểm hai người đụng phải nhau, Mạc Lăng Thiên đỡ lấy nàng với tư thế ái muội, trong lúc đối phương còn đang chú ý đến ngực của nàng thì nàng đã lén rút được cái ví hắn cất ở túi may trong của áo vest.

Chỉ là trên đường quay lại đại sảnh, ở một vị trí khuất tầm nhìn nàng đã thuận tiện ném cái ví cho A Đao.

Thông qua tai nghe siêu nhỏ A Đao thông báo đã thành công lấy trộm thẻ phòng khách sạn của Mạc Lăng Thiên được cất trong ví, đồng thời đổi vào một thẻ phòng giả. Nhiệm vụ của nàng hiện giờ chính là lừa hắn đi chỗ khác để A Đao có đủ thời gian giả dạng thành nhân viên buồng phòng khách sạn, dùng tấm thẻ vừa mới tráo được tiến vào phòng của hắn tìm kiếm tài liệu.

Mạc Lăng Thiên vô cùng ân cần đưa Lâm Dương Thần lên xe, đưa nàng đến một nhà hàng đẳng cấp năm sao sang trọng cách đó không xa, tỏ vẻ hào phóng giúp nàng kéo ghế ngồi, lại gọi một loạt các món sơn hào hải vị.

"Tô tiểu thư, cùng tôi uống một ly rượu, có thể chứ?" Thời điểm chọn đến menu rượu, Mạc Lăng Thiên mặt ngoài tỏ vẻ lịch sự trưng cầu ý kiến, bên trong lại là đầy bụng ý nghĩ xấu xa.

Vừa rồi ở nhà hàng khách sạn, nếu như người hắn hiểu lầm rồi sỉ nhục trước đám đông là một người đàn ông hoặc người phụ nữ xấu xí thì hắn còn lâu mới hạ mình đi xin lỗi lại còn mời đối phương ăn cơm, cùng lắm thì đưa chút tiền nhanh chóng giải quyết sự việc. Tuy nhiên trùng hợp đối phương lại là một cô gái xinh đẹp, trông còn nhu nhược đơn thuần như thỏ trắng, kích thích bản tính háo sắc bên trong con người hắn.

Nếu có thể dụ dỗ bé thỏ trắng trước mặt lên giường thì quá tốt. Tuy hắn vẫn luôn thích làm tình cùng kiểu phụ nữ nùng diễm gợi cảm nhưng thỉnh thoảng đổi chút khẩu vị cũng không tồi.

"Tôi... tôi không biết uống rượu." Lâm Dương Thần tỏ vẻ ngượng ngùng đáp lời, kéo lại mạch suy nghĩ của Mạc Lăng Thiên.

Hắn khẽ cười. "Vậy tôi gọi cho cô loại rượu nhẹ nhất, đảm bảo phù hợp với cô."

Lâm Dương Thần khẽ vén mấy sợi tóc ra sau tai, cười nhẹ gật đầu.

Món ăn cùng rượu được nhân viên phục vụ mang lên, Mạc Lăng Thiên rót rượu, hai người cùng nhau nâng ly nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Lâm Dương Thần nhấp một ngụm rất nhỏ.

"Thế nào? Tôi nói không có sai chứ?" Mạc Lăng Thiên ngồi ở phía đối diện cười hỏi.

"Vâng." Lâm Dương Thần cũng mỉm cười gật đầu. "Hương vị rất tốt."

Cũng may Mạc Lăng Thiên không có lừa nàng, loại rượu này độ cồn rất nhẹ, phù hợp với người mang tửu lượng kém, chỉ uống một chút xíu thì sẽ không say.

Nàng cũng tự biết tửu lượng của bản thân cực kì kém, nếu để cho hắn chuốc say khẳng định là sẽ hỏng chuyện.

Nghĩ như vậy nàng liền tỏ vẻ áy náy ngượng ngùng nói: "Chỉ là tôi thật sự không thể uống nhiều. Thật ngại quá."

"Haha không sao!" Mạc Lăng Thiên hào phóng mà cười. "Có thể uống bao nhiêu liền uống bấy nhiêu, tôi sẽ không miễn cưỡng. Vốn dĩ bữa cơm lần này là tôi bồi tội với cô."

"Tô tiểu thư thường đến nhà hàng khách sạn Trịnh Phát dùng bữa sao?" Lại qua thêm một lát, khi món ăn trên bàn đã vơi đi một phần Mạc Lăng Thiên mới cùng Lâm Dương Thần bắt chuyện.



Lâm Dương Thần mặt không đỏ tim không đập bình tĩnh trả lời: "Là lần đầu tiên. Tôi không phải người bản địa, nhà tôi ở An trấn kế bên cạnh. Lần này ba tôi đến Thanh Châu công tác cho nên dẫn tôi đi theo mở mang tầm mắt."

"Ồ. Vậy ba của cô đâu? Sao ông ấy có thể yên tâm để cô gái xinh đẹp như cô đi ăn một mình? Không sợ người khác bắt mất con gái cưng sao?"

Công phu dỗ ngọt phụ nữ của tên đàn ông cặn bã khiến Lâm Dương Thần âm thầm khinh bỉ, ngoài mặt thẹn thùng cười nói: "Trưa nay ông ấy cần phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn nên tôi phải ở lại khách sạn một mình."

"Thì ra là vậy. Nhà cô cũng làm kinh doanh sao?"

"Đúng vậy, chỉ là kinh doanh nhỏ."

Lạc Lăng Thiên gật gù, sau đó ra vẻ mình đầy kinh nghiệm nói: "An trấn dù cách Thanh Châu không xa lại chẳng có tiềm năng phát triển kinh tế. Sao ba cô không chuyển công ty đến Thanh Châu? Như vậy sẽ có nhiều cơ hội hơn."

Lâm Dương Thần gật đầu. "Ba tôi vẫn luôn muốn làm như vậy, chỉ là còn thiếu rất nhiều điều kiện. Lần này ông ấy đến công tác chính là để lôi kéo đầu tư."

Nghe nàng nói như vậy ánh mắt Mạc Lăng Thiên không khỏi loé sáng. "Tô tiểu thư, cô biết tập đoàn Trịnh thị chứ?"

"Trịnh thị..." Lâm Dương Thần ra vẻ ngẫm nghĩ.

Mạc Lăng Thiên bổ sung: "Thanh Châu chỉ có duy nhất một tập đoàn Trịnh thị. Khách sạn mà cô đang trú cũng là sản nghiệp của bọn họ."

Nói đến đây vẻ mặt Lâm Dương Thần trong nháy mắt biến hoá tỏ vẻ sửng sốt không ngờ. Mạc Lăng Thiên cảm thấy mục đích sắp đạt được liền có chút khoe mẽ nói: "Không giấu gì cô, tôi là giám đốc xây dựng của tập đoàn Trịnh thị, tổng giám đốc Vương Trạch là anh em của tôi, quan hệ đặc biệt tốt."

Lâm Dương Thần càng thêm kinh ngạc đến nỗi lắp bắp: "Ngài nói... ngài là giám đốc xây dựng của tập đoàn Trịnh thị?"

"Đúng vậy, ở đây có danh thiếp của tôi." Mạc Lăng Thiên từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho nàng. "Đem tấm danh thiếp này đưa cho ba cô, nói ông ấy tuỳ thời đều có thể đến tìm tôi. Bất kể là đầu tư hay chuyển trụ sở công ty tôi đều sẵn sàng hỗ trợ. Thậm chí nếu hợp tác thuận lợi tôi còn có thể nâng đỡ công ty nhà cô dành được chỗ đứng nhất định ở thành phố Thanh Châu này."

Lâm Dương Thần thụ sủng nhược kinh nhận lấy tấm danh thiếp, bên trên thật sự viết tên cùng chức vụ của đối phương. Nàng không khỏi vui mừng khôn siết đồng thời cảm kích rối rít nói lời cảm ơn: "Giám đốc Mạc thật sự là cảm ơn ngài, ba tôi nhất định sẽ rất vui. Ngài nguyện ý giúp chúng tôi như vậy, tôi thật không biết lấy gì đền đáp."

Lấy thân báo đáp.

Mạc Lăng Thiên chính là nghĩ trong đầu cụm từ này, ngoài miệng tỏ vẻ không sao cả nói: "Em vui vẻ là được."

Hai người lại trò chuyện thêm một lát. Về chuyện làm ăn kinh doanh Lâm Dương Thần cũng hiểu biết đôi chút, nói chuyện lại khéo kéo đưa đẩy khiến cho Mạc Lăng Thiên hoàn toàn tin tưởng thân phận bịa đặt này của nàng, cũng tin nàng đang cực kì nóng vội muốn giúp công ty nhà mình.

Một bữa cơm qua đi, Mạc Lăng Thiên nhìn da mặt Lâm Dương Thần có chút phiếm hồng vì tác dụng của cồn, trong lòng ngo ngoe rục rịch, có chút thâm thuý dò hỏi: "Tô tiểu thư, ba của em khi nào thì trở về?"

Lâm Dương Thần ngẩn ra một chút mới đáp: "Có lẽ là buổi tối." Thanh âm bất giác cũng mềm mại hơn rất nhiều.

"Tối nay tôi rảnh, có thể trực tiếp cùng Tô tiên sinh gặp mặt."

Lâm Dương Thần vui vẻ lộ ra nụ cười thiên chân vô tà nói: "Vậy thì tốt quá! Xem như là tôi chuẩn bị cho ông ấy một cái kinh hỉ."

Mạc Lăng Thiên nhìn bộ dáng sắp say đến nơi của nàng trong lòng không khỏi mừng thầm, vờ nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Chỉ là thời gian vẫn còn sớm, hay là chúng ta đến phòng tôi uống thêm chút rượu, tiện thể đợi ba em trở về? Phòng của tôi trưng bày đủ mọi loại rượu quý, đảm bảo em sẽ thích."

Lâm Dương Thần có chút bối rối suy ngẫm, cuối cùng mới nhỏ giọng đáp: "Cũng được. Chỉ là tôi không thể uống quá nhiều, thật sự sẽ say."

Cuối cùng thì con cá cũng cắn câu—— Mạc Lăng Thiên trong lòng đã kích động đến run rẩy, ngoài mặt bình tĩnh xua xua tay nói: "Không sao cả, tôi đã nói sẽ không miễn cưỡng em."

Nhưng hắn nào biết Lâm Dương Thần ngoài mặt mềm mại mỉm cười, trong lòng lại đang âm thầm mắng chửi.

Tên họ Mạc này là đang trắng trợn dụ dỗ đưa nàng lên giường sao? Ban ngày ban mặt còn muốn động dục, quả là cặn bã!

Lúc mắng chửi Mạc Lăng Thiên, Lâm Dương Thần lại vô tình quên mất nàng cũng từng có vài lần ở giữa ban ngày ban mặt bị người ta dụ dỗ lên giường.

Tuy nhiên đối với nàng mà nói, người ấy chính là ngoại lệ.

Mạc Lăng Thiên thành công "lừa" Lâm Dương Thần trở về khách sạn Trịnh Phát. Thời điểm hắn đang hớn hở rút thẻ phòng từ trong ví ra chuẩn bị tra thẻ mở cửa, chuẩn bị đưa con mồi vào tròng từ từ nhấm nháp thì bỗng có một nam thanh niên từ đâu hùng hổ xông tới.

"Tô Tiểu Thanh!!!" Nam thanh niên vừa đùng đùng sấn tới trước mặt bọn họ vừa gào lên.

Lâm Dương Thần hoảng hốt khi nhìn thấy anh ta, lắp bắp kinh hãi: "Sao... sao anh lại đến đây?"

Nam thanh niên mạnh mẽ bắt lấy cánh tay nàng cắn răng nghiến lợi: "Sao tôi lại đến? Tôi không đến làm sao biết cô muốn đi khách sạn với thằng khác? Cô muốn cắm sừng tôi?" Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Dương Thần, vừa nói vừa hùng hổ chỉ tay về phía Mạc Lăng Thiên khiến hắn cũng bị doạ đến sững sờ.

Lâm Dương Thần giống như muốn khóc đến nơi, cuống quýt giải thích: "Không phải như vậy! Anh nghe em nói..."

"Không muốn nghe! Cô mau đi theo tôi! Trở về tôi cho cô biết tay!" Vừa nói vừa kéo Lâm Dương Thần khiến nàng ăn đau chảy nước mắt.

Lâm Dương Thần cật lực giãy dụa, cánh tay bị ấn đến đỏ hết cả lên đủ biết nam thanh niên dùng bao nhiêu lớn sức lực.

Mạc Lăng Thiên lúc này mới kịp thời phản ứng, cũng vội tiến lên bắt lấy cánh tay còn lại của nàng ra vẻ anh hùng giải vây cho người đẹp. "Nè cậu kia! Cậu không thấy cô ấy không muốn đi cùng cậu sao? Mau buông tay!"

Lời này khiến nam thanh niên càng thêm điên tiết: "Là ông dụ dỗ bạn gái tôi phản bội tôi!"

Và sau đó một màn giằng co hỗn loạn diễn ra, ba người xô qua đẩy lại, thẻ phòng nằm trên tay Mạc Lăng Thiên từ lúc nào cũng đã rơi xuống đất.



Mạc Lăng Thiên mất đà đặt mông ngã phịch xuống đất, Lâm Dương Thần lập tức hất tay nam thanh niên cuống quýt chạy đến trước mặt đỡ lấy hắn. "Giám đốc Mạc ngài không sao chứ?"

Bị vị "Tô tiểu thư" này chắn đi tầm nhìn, Mạc Lăng Thiên không hề nhìn thấy trong lúc hỗn loạn nam thanh niên đã lén lút cúi người đánh tráo thẻ phòng mà hắn ta vừa mới làm rơi.

Cuối cùng vẫn là nam thanh niên thành công kéo Lâm Dương Thần rời đi, trước khi đi Lâm Dương Thần cũng chỉ kịp để lại cho hắn một câu thật xin lỗi. Mạc Lăng Thiên chỉ có thể trơ mắt tiếc nuối nhìn miếng ăn tới miệng còn rơi, đợi đến khi bảo vệ khách sạn chạy đến thì hai người kia cũng đã khuất bóng dáng.

Nam thanh niên kéo Lâm Dương Thần một đường rời khỏi khách sạn, nhét nàng vào trong một chiếc xe ô tô, chiếc xe lăn bánh nhanh chóng lao thẳng về phía trước.

Xe đi được một đoạn đường, Lâm Dương Thần cùng nam thanh niên bốn mắt nhìn nhau, qua mấy giây mới đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Sau đó nam thanh niên mặt đầy áy náy nhìn vết bầm tím trên cánh tay của nàng, muốn đưa tay chạm vào lại không dám, quẫn bách không thôi nói: "Cô không sao chứ? Đều do tôi dùng lực quá lớn rồi. Thật xin lỗi..."

Bầm nặng như vậy phỏng chừng cũng phải mất bảy mười ngày mới có thể tiêu tan.

Lâm Dương Thần nhấp miệng cười. "Không sao, là tôi kêu anh làm như vậy. Chỉ là A Đao, tôi thật không ngờ anh lại có thể làm tốt đến vậy. Tôi cứ sợ anh diễn xuất không thật, không lừa được Mạc Lăng Thiên cơ."

A Đao cũng bật cười, gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: "Đúng là không ngờ, vừa rồi tôi cũng đã run rẩy đến sắp không xong. Chỉ là lần này phải uỷ khuất cho cô rồi, còn phải hy sinh ăn cơm với một kẻ như hắn."

Lâm Dương Thần khẽ thở dài: "Hết cách rồi. Nếu không làm tới bước này, không thể đổi lại thẻ phòng của Mạc Lăng Thiên, đợi đến khi hắn phát hiện thẻ phòng bị đánh tráo khẳng định sẽ bứt dây động rừng."

A Đao không khỏi thắc mắc: "Vậy cô cũng không sợ Mạc Lăng Thiên đối với cô lưu luyến, sẽ đi tìm cô sao? Để hắn tra ra chuyện cô dùng thân phận giả tiếp cận hắn, kết quả vẫn là bứt dây động rừng."

Lâm Dương Thần lắc đầu. "Sẽ không. Không phải tôi đã nhờ chú Trịnh điều tra các cô gái từng có quan hệ với hắn sao? Kết luận tôi không phải hình mẫu bạn tình lý tưởng của hắn. Ngày hôm nay chẳng qua cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, phỏng chừng qua thêm mấy ngày hắn sẽ quên luôn cả mặt mũi tôi trông như thế nào."

Lúc đầu nàng dự định để Trịnh Hoà tìm một cô gái vừa xinh đẹp vừa quyến rũ lại có đầy đủ kĩ năng đến làm nhiệm vụ này, còn nàng phải sớm một chút dùng cách cũ quay trở về tàu câu cá. Tuy nhiên thời gian quá gấp, có thể tìm được cô gái đúng theo yêu cầu không phải chuyện dễ dàng. Mà Tần Tuyết Nhiễm bên kia lại phát hiện việc nàng giở trò tráo người, nàng cũng chưa dám quay trở về. Cuối cùng vẫn là quyết định tự mình động thủ.

Vốn dĩ nàng một chút cũng không có đủ tự tin về kĩ năng "móc túi" của mình, đã phải luyện tập nhiều lần trước khi hành động, phải nói rằng thời điểm lâm trận trái tim cũng đã nhảy lên treo đến trên cổ họng.

Chỉ là nàng cũng không ngờ hành động hôm nay lại có thể thuận lợi như vậy, kế hoạch A thành công trót lọt. Kế hoạch B - tức là trường hợp móc túi bị Mạc Lăng Thiên bắt tại trận cũng không cần dùng đến.

Lâm Dương Thần âm thầm cảm thấy may mắn, quay sang hỏi A Đao: "Đã sao chép được toàn bộ dữ liệu trong máy tính của hắn rồi chứ?"

A Đao gật đầu. "Đã sao chép toàn bộ." Đồng thời lấy trong túi ra một con chip nhỏ.

Đây là con chip được nhập khẩu từ châu Âu mà Lâm Dương Thần đã gợi ý với Trịnh Hoà. Trước đây Trịnh Tân Thành cũng từng đưa cho nàng loại chip này để đánh cắp dữ liệu trong máy tính của Tần Tuyết Nhiễm. Thời điểm nghĩ đến chuyện đó nàng liền căn dặn Trịnh Hoà chuẩn bị sẵn một cái phòng lúc sau cần dùng. Không ngoài dự liệu, đến hôm nay thì thật sự dùng đến.

Lâm Dương Thần nhận lấy con chip. "Vậy bây giờ chúng ta đem nó về biệt thự của chú Trịnh từ từ nghiên cứu."

"Được." A Đao gật đầu, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, có chút phấn khích nói: "Cơ mà người bạn kia của cô ở đâu ra vậy? Chưa đầy 30 giây đã có thể giúp tôi phá giải tường lửa máy tính của Mạc Lăng Thiên, thật lợi hại."

Lâm Dương Thần chỉ cười cười không đáp, qua mấy giây mới nói:

"Cho tôi mượn điện thoại của anh một lát."

Nàng nhận lấy điện thoại của A Đao, thao tác gửi tin nhắn cho một dãy số lạ.

[Cảm ơn lần này hỗ trợ. Giúp tôi thêm một chuyện, xâm nhập vào hệ thống camera an ninh của khách sạn Trịnh Phát cùng với nhà hàng Tiên Trang, xoá toàn bộ hình ảnh bị ghi lại của tôi vào trưa hôm nay. Đa tạ.]

Đợi chưa đến một phút bên kia đã trả lời.

[Được.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.