Chương trước
Chương sau
"Tình hình thế nào?"

Trịnh Hoà hồi hộp chờ mong nhìn Lâm Dương Thần đang ngồi ở đối diện.

Từ lúc xế chiều cho đến tối muộn nàng vẫn không ngừng ôm chiếc máy tính tập trung nghiên cứu tài liệu ngày hôm nay trộm được từ chỗ của Mạc Lăng Thiên, đối chiếu với báo cáo tài chính của Trịnh thị trước đó.

Lâm Dương Thần bình tĩnh uống một ngụm nước lọc sau đó nhấp môi cười nói: "Đã đối chiếu xong. Số liệu xác thực có khác biệt."

Kết luận tài liệu ở trong máy tính của Mạc Lăng Thiên mới là thật, còn báo cáo tài chính đã bị người ta làm giả.

Lại nói: "Hiện tại có thể khẳng định số báo cáo lần trước mà ngài lấy được còn thiếu ít nhất hai quyển, chính là hai quyển lưu trữ số liệu thật."

Sau đó Lâm Dương Thần ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, còn Trịnh Hoà ngồi một chỗ ngẫm nghĩ làm sao tìm được hai quyển báo cáo kia.

Sau khi Lâm Dương Thần quay trở lại thì nói: "Phóng viên Mạnh bên kia cũng có tiến triển, đang trong quá trình thu thập đầy đủ chứng cứ Trịnh thị chiếm dụng đất công."

"Tốt!" Trịnh Hoà lớn giọng đắc ý. "Nói với anh ta cứ an tâm điều tra, vấn đề an toàn của vợ con anh ta đã có tôi đảm bảo."

"Cha nuôi, vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" A Đao ngồi ở một bên xen vào hỏi.

"Bắt buộc phải lấy được bản báo cáo tài chính thật." Trịnh Hoà nói, mới vừa rồi còn mừng rỡ vì nhận được tin tốt hiện tại lại có chút sầu não. "Nhưng chuyện này lại không dễ dàng chút nào."

"Không phải chúng ta đã lấy được số liệu công trình từ chỗ của Mạc Lăng Thiên rồi sao? Cái này không thể dùng sao?"

Lâm Dương Thần: "Tất cả tài liệu đều là do chúng ta dùng cách không quang minh chính đại lấy được, giá trị không bao lớn. Nếu bây giờ tung ra ngoài Trịnh thị vẫn có thể dễ dàng lấp liếm, cùng lắm thì đẩy một Mạc Lăng Thiên ra nhận tội. Nhưng mục tiêu cuối cùng của chúng ta lại là Vương Trạch cùng Trịnh Tân Thành, đến lúc đó hậu quả chính là bứt dây động rừng."

Trịnh Hoà gật đầu tỏ vẻ đồng quan điểm. Người con trai nuôi này của ông ta tuy sở hữu thân thủ cao cường lại trung thành hiểu chuyện nhưng là đầu óc không được linh hoạt cho lắm. Nếu có thể thông minh được như Lâm Dương Thần thì tốt biết mấy.

Nghĩ nghĩ lại nhìn về phía cô cháu gái ruột này, hỏi: "Cô có kiến nghị gì không?"

Lâm Dương Thần ánh mắt rơi vào đống tài liệu hỏi: "Giám đốc tài chính của Trịnh thị là một người như thế nào?"

"Là một nữ nhân ngoài 40 tuổi, tên Nhậm Nguyệt. Cô ta là do một tay Trịnh Tân Thành nâng đỡ, tính cách tuy có chút quái gở nhưng lại luôn trung thành tuyệt đối với Trịnh gia."

"Vậy còn người mà ngài đã sắp xếp ở bộ phận tài chính thì sao?"

Lâm Dương Thần hỏi đến đây thì phát hiện ánh mắt Trịnh Hoà xẹt qua một tia cảnh giác, bèn có chút mất kiên nhẫn nâng giọng: "Chú ba, hiện giờ chúng ta cũng đã ngồi chung trên một chiếc thuyền, ngài đối với tôi thiếu đi một phần tín nhiệm, nhiều hơn một phần phòng bị thì hợp tác không thể nào đạt được kết quả tốt đẹp."

Trịnh Hoà nhìn Lâm Dương Thần rất lâu sau đó mới thở dài, xem như là đã thoả hiệp. "Là một cấp dưới của Nhậm Nguyệt. Chỉ là khả năng của anh ta có hạn, nhiều nhất thì lần trước thành công sao chép báo cáo tài chính ở công ty. Còn bản báo cáo thật mà cô cần tìm dường như đã được Nhậm Nguyệt cẩn thận cất giữ ở một nơi khác, anh ta cũng hết cách."

Một trận trầm mặc kéo dài.

Lâm Dương Thần suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nói: "Có một phương án."

"Chứng cứ mà chúng ta đang nắm giữ có thể đem đi rung cây doạ khỉ một phen. Càng tạo được nhiều áp lực lên chỗ của Nhậm Nguyệt khiến cho cô ta lo sợ, cô ta sẽ càng nóng lòng muốn giấu bản báo cáo thật sâu, từ đó lộ ra sơ hở. Bên cạnh đó để cho người của ngài theo sát cô ta, không chừng sẽ tìm được cơ hội."

Trịnh Hoà như có điều ngẫm nghĩ. "Ý của cô là không cần tung ra chứng cứ tránh bứt dây động rừng nhưng vẫn có thể lộ ra chút tiếng gió đến chỗ của Trịnh thị? Chuyện này..."

"Trịnh Tân Thành có tay trong ở cục cảnh sát thành phố hơn nữa còn giữ một chức vụ không tầm thường, ngài biết chuyện này chứ?" Lâm Dương Thần nghiêm túc mà hỏi.

"Ta có nghe phong phanh, nhưng không thể điều tra được danh tính." Trịnh Hoà đáp, sau đó chợt nhướng mày sửng sốt: "Lẽ nào cô muốn thông qua kẻ đó truyền đạt tin tức đến Trịnh Tân Thành? Nhưng bằng cách nào?"

Ở Thanh Châu ông ta cũng chẳng có bao nhiêu thế lực, toàn bộ mối quan hệ đều đã bị Trịnh Tân Thành chặt đứt từ mười mấy năm trước, tuy gần đây đang cố gầy dựng từ đầu nhưng để có thể đem tin tức tiếp cận với một ông lớn trong cục cảnh sát mà vẫn vẫn tránh được bứt dây động rừng là chuyện không thể nào.

Lại nghe Lâm Dương Thần nói: "Chúng ta thì không có năng lực làm chuyện đó. Nhưng có một người, ngài có thể tìm đến người đó bàn chuyện hợp tác."

Trịnh Hoà nheo mắt hỏi: "Ai?"

"Tần Tuyết Nhiễm."

......

Hơn 12 giờ đêm Lâm Dương Thần mới trở về căn hộ ven sông.

Hiện tại đã rất muộn, nàng không biết Tần Tuyết Nhiễm liệu có ở nhà hay không. Đối với tội lỗi nàng gây ra hôm nay cô sẽ chọn hưng sư vấn tội hay trực tiếp chấm dứt giao dịch? Sẽ nóng lòng thực hiện ngay trong đêm nay hay chờ đến ngày mai? Nàng không thể đoán được.

Trong lòng đã là sông cuộn biển gầm, mỗi một bước chân cũng nặng trĩu giống như rót chì. 'Ting' cửa thang máy mở, âm thanh gót giày va chạm với sàn gạch men nơi hành lang vắng vẻ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, trầm trọng không khác gì tiếng tim đập lúc này.

Hai vệ sĩ luôn canh giữ ở cửa ra vào đã không còn nhìn thấy bóng dáng, điều đó khiến Lâm Dương Thần càng thêm bất an. Nàng chậm rãi nâng lên cánh tay có chút run rẩy, thấp thỏm tra thẻ khoá đẩy cửa tiến vào nhà.

Phòng khách không bật đèn, không gian xung quanh u ám tĩnh lặng, chỉ miễn cưỡng bắt được một mạt ánh trăng từ bên ngoài thông qua khung cửa sát đất rót vào nhà, cũng rót lên thân ảnh rực lửa của người phụ nữ đang ngồi ở trên sofa.

Mông lung, quỷ dị.

Lâm Dương Thần trong nháy mắt da đầu tê rần, tay chân có chút mềm nhũn. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng không hiểu được sinh ra sợ hãi từ tận đáy lòng.

Một lát sau.

"Đi đâu?"

Biết nàng đã trở về, người phụ nữ mang theo thanh âm từ tính cất giọng truy vấn. Chỉ hai từ đơn giản lại ẩn chứa cả một bầu trời ngột ngạt, áp bách trái tim bên trong lồng ngực ai kia khiến nó mãnh liệt nhảy dựng.

"Em..." Trước khi trở về Lâm Dương Thần đã nghĩ được rất nhiều lý do để gạt Tần Tuyết Nhiễm nhưng hiện tại khi chân chính đối diện với cô, những lời nói dối kia lại nghẹt cứng bên trong cổ họng không phát ra được.

Không lâu sau Tần Tuyết Nhiễm từ trên sofa đứng dậy, chậm rãi cất bước tiến về phía nàng.

Ánh trăng đuổi theo thân ảnh người kia thẳng tắp đứng ở trước mặt, cho đến lúc này Lâm Dương Thần mới có thể nhìn rõ gương mặt của cô. Tần Tuyết Nhiễm tối nay mặc trên người một chiếc váy đỏ rực lửa, biểu tình lại là băng sương đông lạnh, ánh nhìn tràn đầy hàn ý doạ người.

Nhiệt độ xung quanh cũng theo đó hạ thấp xuống cực điểm. Nàng bị cặp mắt của cô chiếu tướng, toàn thân lạnh run.

Bầu không khí dần dần loãng đi khiến nàng cảm thấy hít thở không thông, lồng ngực bí bách như có tảng đá lớn mắc kẹt.

"Đi theo tôi."

Đơn giản để lại một câu, Tần Tuyết Nhiễm trực tiếp lướt qua nàng một đường đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Lâm Dương Thần máy móc đi theo phía sau cô, tâm tình khẩn trương như đang lâm vào sào địch.

Cửa đóng, ánh đèn vàng nhạt nơi phòng ngủ vừa vặn chiếu lên thân ảnh hai người. Lâm Dương Thần cũng là lần đầu bước chân vào căn phòng này nhưng lại chẳng có tâm tình đi quan sát đánh giá, chỉ biết đứng yên tại chỗ hồi hộp chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Tần Tuyết Nhiễm quay mặt lạnh lùng phun ra từng chữ: "Úp mặt vào tường, quỳ xuống."

Lâm Dương Thần có chút ngỡ ngàng nâng mi nhìn cô, toàn thân vì những lời này mà bị điểm huyệt, đông cứng tại chỗ.

"Đừng để tôi phải nói lần thứ hai." Tần Tuyết Nhiễm trên người mang theo một cỗ khí phách không giận tự uy, thanh âm không nhanh không chậm lại mang theo một cỗ áp bách nguy hiểm khiến người đối diện vô pháp kháng cự.

Lâm Dương Thần biết rằng bản thân đuối lý trước, lại ở dưới tình huống nguy hiểm như lúc này nàng không thể không ngoan ngoãn làm theo.

Xoay mặt bước đến khoảng tường trống gần đó, hai chân chụm lại quỳ ở trên mặt đất, hai bàn tay quy củ đặt trên đùi, đầu có chút cúi thấp, thái độ mười phần nhận sai.

Nàng không quay đầu lại, không biết Tần Tuyết Nhiễm ở phía sau đang làm cái gì, vểnh tai lên nghe chỉ nghe được âm thanh ngăn kéo được mở ra, tiếp theo là rất nhỏ tiếng sột soạt không xác định được, cuối cùng là tiếng bước chân đang chậm rãi tiến về phía mình, người kia ngồi xổm ở bên cạnh mình.

'Cạch' một tiếng, trên tay xuất hiện nhiều thêm một chiếc còng số tám lạnh băng, còng sắt cố định hai cổ tay thon gầy cùng một chỗ.

Còn chưa kịp để nàng hiểu chuyện gì xảy ra thì tầm mắt đã rơi vào một mảng tối đen.

Hồi phục tinh thần lại mới biết bản thân bị Tần Tuyết Nhiễm dùng một miếng vải đen bịt kín hai mắt. Nàng khiếp đảm định xoay đầu, bên tai đã vang lên giọng nói uy hiếp: "Chớ nhúc nhích!"

Trong thoáng chốc Lâm Dương Thần toàn thân cương cứng. Sâu trong cơ thể, từng tế bào đều trở nên phát run.

Hai tay bị khoá, hai mắt bị cướp đi toàn bộ ánh sáng, xung quanh là một cỗ áp bách nguy hiểm bao trùm khiến nàng cảm nhận được một trận sợ hãi hơn bao giờ hết. Nàng sắc mặt tái đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, khoé môi ngăn không được run rẩy cất giọng gọi:

"Chủ nhân..."

Dù trong lòng cực kì không tình nguyện nàng vẫn hạ mình gọi ra hai từ này. Hiện tại không phải là lúc để ý mặt mũi.

"Em thật sự sai rồi... Em không nên lừa chị... qua mặt chị..."

Lại vô cùng thành tâm hối lỗi mà nói: "Thực xin lỗi... tha thứ cho em lần này có được hay không?"

Người kia không từ chối hay đáp ứng mà là trực tiếp hỏi: "Cả một ngày hôm nay cô đã đi đâu? Làm gì?"

Dừng một lát lại đem cánh môi kề sát bên tai nàng, thổi khí như lan: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị."

"Em..." Lâm Dương Thần đã sợ tới mức nói chuyện lắp bắp, trong đầu là một mảnh rối tung rối mù, thanh âm trộn lẫn nức nở cùng sợ hãi hô lớn: "Em chỉ đi dạo một chút thôi mà!"

Nói xong câu này nàng cũng không khỏi muốn tự tay tát cho mình một cái. Bản nháp soạn sẵn trong đầu được trau chuốt hoàn hảo trước đó đều đã bay đi đâu sạch sẽ, chẳng hiểu sao lại có thể thốt nên lời nói vô tri như vậy.

Lâm Dương Thần không hiểu vì sao khi đối mặt với người khác nàng có thể mặt không đỏ tim không đập nói dối, thậm chí diễn kịch vô cùng hoàn mỹ. Nhưng khi đối mặt với Tần Tuyết Nhiễm, sự tự tin cùng trấn định thoáng một cái liền biến mất, mỗi lần nói dối cơ thể đều không tự chủ được làm ra biểu hiện chột dạ.

Quả nhiên Tần Tuyết Nhiễm không tin lời này.

"Xem ra là muốn bị phạt."

Lửa giận chậm rãi ngưng tụ ở dưới đáy mắt, cô cười lạnh chống tay đứng dậy, đi đến ngăn kéo tủ đầu giường lấy một cây roi da.

Ngày hôm nay Lâm Dương Thần lại dám ở sau lưng giở trò định lừa dối qua mặt cô, thử thách lòng kiên nhẫn của cô.

Nếu không phải buổi sáng thời điểm bận bịu kí kết hợp đồng vẫn luôn có dự cảm chẳng lành, cũng không đợi kết thúc liền gọi điện thoại cho thuộc hạ hỏi thăm tình hình. Nghe thuộc hạ tường thuật toàn bộ sự việc cô liền biết có trá, kêu bọn họ lập tức bắt một chiếc tàu khác ra biển kiểm tra xem người kia có thật là Lâm Dương Thần hay không.

Nếu không phải như vậy thì cô đã bị người này lừa gạt thêm một lần nữa.

Dục vọng khống chế mãnh liệt cùng với tức giận bạo nộ song song đả kích khiến trong đầu không ngừng toát lên ý nghĩ trừng phạt nàng, cho nàng một bài học nhớ đời, để nàng về sau không bao giờ dám tái phạm.

Loại roi Tần Tuyết Nhiễm đang cầm trên tay vốn được làm từ da trâu, vừa thô vừa cứng, đánh lên trên người khẳng định sẽ da tróc thịt bong. Âm thanh lưỡi roi quật xuống nền nhà vừa mới vang lên, Lâm Dương Thần đồng thời kinh hồn bạt vía rùng mình một cái.

Mất đi thị giác, các giác quan khác nghiễm nhiên cũng trở nên nhạy bén hơn mấy chục lần.

Bao trùm ở trong đầu là kí ức lúc còn bị trói ở địa lao Tần gia, bị roi da liên tiếp quật ở trên người. Thật sự rất đau, đau đến tận xương tuỷ. Loại tư vị đó chỉ cần nếm trải một lần liền sẽ để lại bóng ma tâm lý cả đời.

Có lẽ cảm thấy y phục của nàng quá mức vướng víu thậm chí sẽ làm giảm đi lực công kích của roi da, Tần Tuyết Nhiễm quyết định trước tiên tìm một cái kéo sau đó tiến lại gần, dùng kéo cắt bỏ quần áo trên người nàng, thô lỗ xé chúng ra thành từng mảnh.

Rất nhanh Lâm Dương Thần đã toàn thân loã thể, da thịt trần trụi bại lộ trong không khí.

Mất đi y phục che chắn càng thiếu khuyết cảm giác an toàn, thân thể không tự chủ được càng trở nên run lấy bẩy. Nhưng là lúc này nàng cũng đã sợ đến hồn bay phách lạc không thốt nên nổi một câu xin tha, toàn thân cương cứng chuẩn bị nghênh đón một trận tra tấn sắp sửa ập đến.

Ngày hôm nay chỉ sợ không tránh khỏi lịch sử lặp lại, nàng sẽ lại bị đánh đến máu tươi đầm đìa giống như cái đêm ở địa lao ấy.

Nhưng là đúng lúc này, động tác trên tay Tần Tuyết Nhiễm lại bất chợt đình trệ. Cánh tay cô cầm roi vung lên lại không hề giáng xuống, đáy mắt lấp đầy hận ý cùng tức giận quay cuồng xẹt qua một tia dao động, chằm chằm nhìn vào những đạo vết sẹo chồng chéo lên nhau trên tấm lưng nhỏ gầy trước mặt.

Cũng là vết tích do roi da để lại.

Kể từ khi ra viện, ở bên ngoài thuê phòng sống một mình Lâm Dương Thần đã không có khả năng bôi thuốc đàng hoàng cho phía sau. Cho nên hiện tại làn da trước ngực và bụng đã hồi phục đến không sai biệt lắm, ngược lại tấm lưng tràn đầy những vết sẹo hồng hồng kéo dài.

Nhìn liền biết lúc trước bị người đánh có bao nhiêu ác.

Toàn bộ căn phòng bất chợt rơi vào tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng thở dốc cùng tiếng nấc rất nhỏ từ cái người đang quỳ ở dưới đất.

Mà cánh tay Tần Tuyết Nhiễm vẫn để ở trên không trung, bàn tay run rẩy siết chặt cán roi, sức lực lớn đến nỗi các khớp tay trắng bệch.

Hàm răng bất giác nghiến chặt, cảm giác ngột ngạt lan tràn, dù liều mạng hô hấp vẫn cảm giác hít thở không thông.

Cuối cùng Tần Tuyết Nhiễm mạnh mẽ ném roi da sang một bên, hùng hổ đi đến sau lưng Lâm Dương Thần thô lỗ tháo bịt mắt của nàng, lại thô lỗ dùng chìa khoá tháo phăng còng tay.

Lâm Dương Thần lúc này sắc mặt cũng đã tái nhợt, cái trán đầy mồ hôi lạnh. Bịt mắt được trút bỏ lộ ra đôi mắt sững sờ của nàng.

Thời điểm nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe Tần Tuyết Nhiễm nói một câu: "Chúng ta chấm dứt tại đây đi."

Lâm Dương Thần từ trong mơ hồ lấy lại tinh thần, có chút hoảng hốt ngẩng đầu nhìn cô.

Chỉ thấy người kia đã tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, đè nén từng chữ mà nói: "Cút khỏi chỗ này cho tôi, ngay lập tức!"

Cảm giác chẳng lành bao trùm toàn bộ đáy lòng, Lâm Dương Thần luống cuống tay chân, vội vã lắp bắp: "Không... không cần chấm dứt..."

"Cút!!!" Tần Tuyết Nhiễm nâng giọng quát lớn.

Lâm Dương Thần đã gấp đến sắp khóc, trực tiếp nhào đến bắt lấy cổ tay cô. "Đừng! Chị đánh em mắng em đi! Chị muốn trừng phạt em như thế nào cũng được nhưng đừng đuổi em đi có được hay không? Em xin lỗi em sai rồi... xin chị... đừng như vậy..." Nói đến đoạn sau thanh âm cũng đã trở nên nghẹn ngào.

"Haha!" Tần Tuyết Nhiễm bỗng phá lên mà cười, chỉ là giọng cười có bao nhiêu lạnh lẽo cùng châm chọc. Cô từ trên cao nhìn xuống cái người đang nửa ngồi nửa quỳ ở dưới chân, bàn tay vẫn đang cố bắt chặt lấy tay cô không buông mà hỏi: "Cô kêu tôi đánh cô mắng cô, đối xử với cô như thế nào cũng được? Lâm Dương Thần cô thật khiến tôi bất ngờ. Chỉ vì đạt được mục đích cô lại có thể hạ thấp mình đến vậy, ngay cả liêm sỉ cũng không cần?"

"Không phải như vậy..." Không có mục đích đâu mà. Lâm Dương Thần không ngừng lắc đầu.

"Mà cũng đúng thôi." Tần Tuyết Nhiễm cười lạnh, ánh mắt cùng giọng điệu đều là trào phúng không thèm che đậy. "Cũng đâu phải lần một lần hai. Nhớ lúc trước cô vì tiếp cận tôi, lấy đi lòng tin từ tôi mà phải hy sinh những gì? Ngay cả cảm tình cùng thân thể cũng có thể đem ra đánh đổi cơ mà."

Những lời này khiến một mảnh chua xót dâng tràn từ tận đáy lòng, lòng ngực vừa chua vừa nóng, nước mắt rào rạt chảy xuống, Lâm Dương Thần lại chẳng thể phản bác bất kì lời buộc tội nào.

"Cô nói đi. Đổi lại nếu như không phải là tôi, nếu như Trịnh Tân Thành kêu cô đi tiếp cận người khác, cô có phải cũng sẵn lòng lên giường cùng người nọ, sẵn lòng để người nọ xem như sủng vật mà đối đãi, tuỳ ý chơi đùa sai khiến hay không?"

Tần Tuyết Nhiễm càng nói càng mất kiểm soát. Nâng cao giọng chất vấn nhưng lại không cho Lâm Dương Thần cơ hội trả lời, tức giận gật gù mà nói: "Được lắm, nếu cô đã không biết quý trọng bản thân, cứ tuỳ ý người khác đối xử thế nào cũng được vậy cũng đừng trách tôi."

Dứt câu liền kéo nàng dậy.

"Đứng lên!"

Cuối cùng thì trực tiếp ném nàng lên giường, bản thân đồng thời cũng chen vào giữa hai chân, áp nàng ở dưới thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.