Đối với loại chuyện khiêu chiến hoàng hậu này, Lý Quý Hâm sẽ không dám làm.
Bởi lỡ như bị thua, nàng sẽ vứt đi mặt mũi phu nhân Hoa Xà, còn nếu thắng, còn không phải cho phu nhân Hoa Xà cơ hội đau lòng hoàng hậu, để rồi sau đó chất vấn mình tại sao lại bắt nạt tiểu sư muội của nàng hay sao. Tiến không được mà thối cũng không xong, rõ ràng tỉ thí cùng hoàng hậu chính là tự đào một cái hố to cho mình mà.
Nhưng riêng đối với Tiểu công chúa... Phải, nàng lại không thể nhìn Tiểu công chúa bị mẫu thân ruột thịt của chính mình bắt nạt rồi, dù là đó có là sư muội của phu nhân Hoa Xà!
Vì vậy nàng lập tức ôm quyền hỏi lại: "Có thể chọn phương thức khiêu chiến hay sao?"
"Tùy ngươi chọn." Hoàng hậu buông thõng hai tay, con ngươi xoay chuyển một vòng: "So văn, tỷ võ hay thi đấu thủ công, ta đều đồng ý."
Cái vẻ ngạo kiều này của hoàng hậu đem so với công chúa trong thường ngày thì đúng là không có chênh lệch bao nhiêu. Thật đúng là được khắc ra cùng một khuôn mà! Vào lúc này Lý Quý Hâm còn đang ngẫm nghĩ: thật sự là quá giống! Nhất thời nàng cảm thấy trong lòng trở nên mềm nhũn.
Cứ vậy ngươi tới ta đi rồi mà vẫn không ai xác định được khiêu chiến cái gì. Nãy giờ vẫn ở một bên tham gia náo nhiệt, công chúa giơ tay có lời muốn nói: "Ta có một biện pháp, các ngươi hãy tranh giải, người nào chiến thắng thì sẽ được nụ hôn của ta!"
Trên mặt của hoàng hậu cùng Lý Quý Hâm đều cùng toát lên vẻ nghi hoặc "cái quỷ gì thế này".
Công chúa có sở thích hết sức đặc biệt: được ăn đậu hủ.
Không ai thèm để ý tới Trầm Dao Quân nữa, bởi các nàng không thể vì cái giải thưởng không đâu vào đâu này mà so đấu được.
Lúc này còn có một chuyện cực kỳ đứng đắn chờ hoàng hậu, chuyện liên quan tới cái đĩa quay kia. Trên mặt hoàng hậu đầy vẻ tiếc rẻ khi lắc đầu: "Ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ tìm ra được chút đầu mối nào đó, ngược lại là bị hoàng thượng cho một đao bổ làm đôi, mà đó lại là đồ chơi rất tốt. Số sắt có ở bên trong nếu lấy ra sau này có thể làm ra được rất nhiều thứ khác nhau. Ngày trước khi còn ở trên Hoa Xà sơn, ta đã từng dùng cái này làm sa bàn để diễn tập. Bị lấy đi rồi cũng không sao. Ta còn tưởng rằng có chuyện đại sự chứ đâu."
Trên mặt Trầm Dao Quân đầy cái vẻ trêu chọc: "Ta cùng Mỹ Nhân Nữ Phó lại còn tưởng rằng mẫu hậu giấu ở bên trong đó viên tiểu trân châu chứ đâu. Nếu là như vậy thì chính là tội lớn rồi!"
Hoàng hậu hé miệng cười một tiếng: "Giấu rất kỹ rồi. Cứ yên tâm đi. Ta nên đi gặp Hoàng thượng một chút, tránh cho hắn sinh nghi."
Hoàng hậu đã trở lại, tất cả mọi chuyện đều trở nên dễ dàng. Dĩ nhiên là hoàng đế muốn cho hoàng hậu tới giải thích một chút làm thế nào để tháo cái đĩa quay kia ra. Với bản tính thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, Trầm Dao Quân nhất quyết lôi kéo thêm cả Lý Quý Hâm cùng đi, đúng lúc lén thưởng thức kỹ năng lắc lư của hoàng hậu trong thường ngày ra sao.
Trầm Vân Tân cũng đang ở đây, bởi vì Thang Vệ Quốc không tin đây là một cái đĩa quay phổ thông đến không có chút nào nội hàm. Như thế nào hắn cũng cảm thấy bên trong cục sắt này đang cất giấu tiêu thạch* hoặc là vàng, vậy nên dù có thế nào hắn cũng phải bày ra vẻ cái đĩa quay này có thiên đại bí mật. Điều này cho thấy hắn đã định liệu được từ trước uy hiếp đến từ Tây Lâm châu kia.
Hoàng hậu vừa đi vào liền lên tiếng: "Nghe nói hoàng thượng đã đem đồ chơi của A Dao làm hư. Hay là bây giờ đưa nó ra đây đi, để ta thử sửa xem sao, biết đâu còn có thể giữ lại một cái đại đĩa quay để chơi cũng nên."
* Tiêu thạch: Tên một thứ khoáng vật màu trắng láng, dùng chế thuốc nổ được.
Đồ chơi đang ở ngay trên mặt bàn, cục sắt đã bị xẻo thiếu đi mất một góc, sắp sửa biến thành cái búp bê vải rách nát rồi.
Hoàng đế đem đĩa quay đẩy ra một cái: "Hoàng hậu làm cái đĩa quay này quá tinh xảo, đến nỗi ngay cả đám thợ có tay nghề giỏi trong cung cũng không thể giải thích được cấu tạo của nó."
Hoàng hậu nghiêm trang trả lời: "Điều đó là đương nhiên! Dẫu sao đầu óc của mọi người lại không giống với A Dao nha. Ta đây làm như vậy là để phù hợp với năng lực từng người, tiện cho việc A Dao chơi đùa." Ý nói, vật này dành cho kẻ ngu chơi, các ngươi một đám người bình thường xúm vào xem náo nhiệt làm cái gì?
Trầm Dao Quân gật đầu một cái, trông rất ngốc, rất ngây ngô, rất đáng yêu.
Lý Quý Hâm thuận tay vuốt tóc nàng một cái, trôi chảy đến không khác gì vuốt chỏm tóc ngốc nghếch của Lý Tấn Nhất. Lời của hoàng hậu lời còn có tầng ý thứ hai nữa: con gái của ta thông minh như vậy đám người bình thường như các ngươi há có thể so sánh? Đồ chơi của con gái ta các ngươi có thể chơi được hay sao?
Nói xong nàng liền đem đĩa quay gộp lại với nhau, rồi bắt đầu nói bậy nói bạ với vẻ mặt hết sức nghiêm túc: "Đĩa quay có ở trên thị trường được làm bằng chất liệu đơn giản nên rất dễ hỏng, mỗi khi xoay tròn lại không thể duy trì được lâu. Cái hộp này được làm bằng sắt chính là để bảo đảm tính ổn định của nó. Hộp sắt được chia làm mấy chục ngăn khác nhau là bởi vì đĩa quay sẽ được chia thành rất nhiều khu vực, cho nên phải chừa lại một ít không gian để đặt vật phẩm vào đó. Đương nhiên rồi, chỉ vì thấy rằng đồ chơi của tiểu ngốc ngếch nếu là đồ chơi thông thường thì nàng sẽ chơi không được lâu dài, cho nên mới làm bằng hộp sắt có thể thu trở về sử dụng lại. Nếu đem các thứ bên trong lấy ra thì nó chính là một cái hộp bình thường dùng để đựng đồ, hoặc cái hộp này có thể làm mê cung." Vừa nói, ngón tay thon dài của nàng vừa lướt qua các khối đã được xếp tách rời nhau bên trong đó.
Lý Quý Hâm luôn cảm thấy, hoàng hậu là một cái vưu vật trời sinh vậy thế nhưng lại không bằng Lương Phi về mức độ được cưng chiều. Chừng đó đủ để chứng minh giới tính bất đồng, thẩm mỹ bất đồng, hoặc cũng có thể là hoàng đế không dám động đến nữ nhân của phu nhân Hoa Xà, sợ chọc giận đến nhân sĩ giang hồ.
Giang hồ tuy xa, nhưng thực lực lại không thể khinh thường.
Những người xung quanh nghe mà như rơi vào trong sương mù cái hiểu cái không, chỉ là cái đĩa quay mà cũng có thể chia thành nhiều loại như vậy hay sao? Thế nhưng lại hoàn toàn không ai tìm ra được nơi nào sơ hở, làm thế nào bây giờ? Còn không phải có dỗi cũng dỗi không chết hoàng hậu hay sao!
Thiếu chút nữa thì Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm vỗ tay vì cao hứng. Đương nhiên rồi, Lý Quý Hâm lại càng tin tưởng, khả năng càn quấy điên đảo, đổi trắng thay đen này của Trầm Dao Quân, nhất định là chân truyền đến từ hoàng hậu!
Tiếp sau đó, hoàng hậu bưng lấy cái đĩa quay đã bị xẻ đôi rồi dùng một tay còn lại dắt Trầm Dao Quân, đi theo phía sau là Lý Quý Hâm, cùng trở về Phượng Linh điện. Vừa mới bước chân vào đến nơi nàng đã quay lại ném cho Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân một cái xem thường thật sâu: "Nhìn thấy chưa? Gừng càng già càng cay hay ta chỉ là cái người ngực đại? Bây giờ hai người lấy về nghiên cứu cho thật kỹ bên trong này còn có gì, nếu không tìm được câu trả lời thì trong một tháng các ngươi đừng hòng được phép ăn thịt!"
Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm trố mắt nhìn nhau, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, cái này đĩa quay thật sự có trò để xem!
"Tìm được thì sao đây?" Vẫn không thể tưởng tượng nổi, Trầm Dao Quân mở miệng hỏi.
Hoàng hậu nhìn lên xà nhà mà buông thõng hai tay: "Vốn nó chính là lễ vật cho ngươi, kết quả lại là ngươi chê nó. Ta còn có thể nói cái gì đây?"
Thanh Thư ở một bên nhìn hai người bọn họ bằng vẻ mặt đồng tình. Ai bảo các ngươi cứ tới trước mặt hoàng hậu chơi trò ngược cẩu, bây giờ thì đã biết thân chưa? Hoàng hậu chính là một đại ma vương khi có thể cua được phu nhân Hoa Xà, sinh hạ ra Trầm Dao Quân, âm thầm xúi giục đại sự. Các ngươi chỉ là những tiểu tuyển thủ mới được thăng cấp, cho dù kỹ thuật có đặt đúng chỗ, nhưng tâm thái thì còn kém xa hoàng hậu!
Lý Quý Hâm lại là vạn phần bội phục. Nàng ôm theo cái đĩa quay trở về nhà gỗ nhỏ cẩn thận nghiên cứu suốt cả buổi tối.
Trầm Dao Quân ở một bên làm người mách nước: "Khẳng định không ở bề ngoài."
"Dĩ nhiên rồi!"
"Chỗ có thể kiểm tra thì phụ hoàng cũng đã kiểm tra rồi, nếu đến phụ hoàng còn tra không được thì chúng ta cũng sẽ giống như vậy mà thôi." Trầm Dao Quân chống cằm vừa đung đưa cặp chân nhỏ vừa nói.
Lý Quý Hâm lạnh lùng nhìn người này một cái: "Điều này ta cũng đã biết!"
"Ừm, A Dao biết là Mỹ Nhân Nữ Phó biết rồi, nhưng A Dao phải nói cái gì mới đúng bây giờ?" Trầm Dao Quân bĩu môi hỏi. Nha, nàng cũng đã biết Mỹ Nhân Nữ Phó thông minh rồi a, nhưng mà, người ta với đôi chân ngắn nhỏ cũng vừa đáng yêu lại vừa thông minh có được hay không?
Lý Quý Hâm thầm nghĩ, đại khái là mình đã đả kích đến nàng tiểu công chúa vốn được dùng sắt thép đúc thành nhưng tâm linh lại vô cùng dễ tan vỡ. Vì vậy nàng lập tức cho người này một cái vuốt tóc: "A Dao thông minh nhất, nói tiếp đi."
Đến lúc này Trầm Dao Quân mới thật sự hài lòng, nàng bưng lấy cái mặt tròn nhỏ của mình mà nói tiếp: "Ta cảm thấy, đáp án khẳng định vẫn nằm ở trong những khối sắt đã được thiết kế kia, giống như xếp gỗ vậy, những thợ rèn sẽ không rảnh rỗi đến nỗi liều mạng đi xếp hình làm gì."
Lý Quý Hâm đem đầy đủ cục sắt đẩy đến trước mặt Trầm Dao Quân, rồi nặn ra từng từ một: "Ngươi xếp đi."
Vì giả bộ ngốc, có trò chơi gì mà Trầm Dao Quân lại không chơi qua, vậy nên nàng lập tức đứng lên tiếp nhận.
Lý Quý Hâm cũng không nhàn rỗi, bề ngoài cái đĩa quay có dán bản vẽ, có dấu vết bị xé qua.
Nàng dè dặt đem bản vẽ xé ra, mặc dù hoàng hậu chưa nói bên trong đĩa quay cất giấu cái gì, nhưng nàng cảm thấy dự cảm ban đầu của mình không là sai. Trong đó hẳn có tờ giấy hay đại loại là cái thứ linh tinh nào đó giống như vậy. Có cái suy đoán này là do nàng căn cứ vào những hiểu biết của mình đối với phu nhân Hoa Xà. Phu nhân Hoa Xà thích đem thư được viết trên giấy đem giấu vào trong các loại hộp, mà hoàng hậu ngay cả cách cầm cây quạt che nửa mặt cũng là học từ Hoa Xà phu nhân. Rất nhiều thói quen của nàng cùng phu nhân Hoa Xà không một chút khác biệt.
Nàng không ngừng nhớ lại cách thức phu nhân Hoa Xà giấu đi thư tín, lại đem cái hộp xem xét lại một lượt, cho đến khi sắp sửa buông tha...
Đột nhiên nàng cảm thấy bản vẽ trên giấy này có chút kỳ quái, về mức độ mỏng dày, lớn nhỏ của nó thì không có vấn đề gì, mà vấn đề là ở chỗ sau lưng tờ giấy có cảm giác như nó có chút trơn mịn không giống với bình thường.
Đột nhiên Trầm Dao Quân hô to một câu: "A! Mỹ Nhân Nữ Phó, mau tới nhìn này!"
Nàng vội vàng thò lại gần. Khối sắt không phải được bày ra thành từng khối, mà là được xếp đứng lên, là một tòa thành nho nhỏ, bề ngoài của khối sắt có hoa văn mờ nhạt, màu sắc của nó không thể nghi ngờ là một cục sắt cực kỳ bình thường, rất khó nhìn ra rõ ràng, nhưng lại có thể sử dụng ngón tay tạo thành những đường rãnh khá thông thuận.
Có liên quan đến bản vẽ! Ngay lập tức Lý Quý Hâm nghĩ như vậy!
"Lại đây, lấy bản vẽ đè vào phía sau!"
Chỉ một lát sau, trên bản vẽ chậm rãi hiện ra một tấm bản vẽ. Bản vẽ không hẳn là tấm bản đồ, khi nhìn thật kỹ thì trông nó tương tự với một bản miêu tả phân bố binh lực, như thể dựa theo ca bệnh mà phân bổ khác nhau, mỗi một vòng lớn nhỏ cũng khác nhau.
Đây là nơi tiếp giáp giữa Tây Châu và Tây Lâm châu. Chỉ có hoàng hậu mới biết Tây châu và Bắc châu chỉ là phối hợp biểu diễn, cho tới nay những lần tấn công thực sự đều là đòn thăm dò đối với binh lực Tây Lâm châu.
Đương nhiên là Tây châu và Bắc châu không có thiện ý dâng hiến cho nhau, đáng tiếc là sau lưng hoàng hậu lại có quan hệ huyết thống Bắc Châu ủng hộ, trong tình thế bị ba phương chèn ép, bất đắc dĩ Tây Châu buộc phải lựa chọn chỗ đứng, bởi vậy Tây Lâm châu mới có ca bệnh phân bổ rải rác như vậy. Nói chung có thể đoán ra được hoàng đế đang vì người ở Tây Lâm châu mà để dành thực lực và lá bài tẩy.
Mặc dù hết thảy đều đang được hoàng hậu xử lý, nhưng sau khi nàng lui về phía sau thì vị trí này chính là dành cho Trầm Dao Quân ngồi lên. Vậy nên có một số việc phải để Trầm Dao Quân tự tay làm lấy. Và cái bản đồ này, không thể nghi ngờ, chính là một phần lễ vật.
"Mẫu hậu không sợ vật này rơi vào trong tay Thái tử hoặc là phụ hoàng hay sao?"
Lý Quý Hâm nghĩ nghĩ: "Nếu như Thái tử lấy được vật này rồi thì phải cực kỳ cao hứng mới đúng, vì để khống chế Tây Lâm châu, hắn sẽ không giao nó cho hoàng đế. Còn nếu là hoàng đế lấy được... Là hoàng đế lấy được rồi, nhưng lại không phát hiện ra, đúng không?"
Đây là hoàng hậu đang trần trụi khảo nghiệm Trầm Dao Quân cùng với khinh bỉ hoàng đế.
"Nhưng mà bây giờ ta lại không thể đi Tây Lâm châu bắt người được." Trầm Dao Quân trả lời: "Tấn Nhất đang ở nơi đó."
Lý Quý Hâm lại xoa đầu Trầm Dao Quân một cái rồi vừa khẽ cười vừa hỏi: "Ngươi có biết ý định của hoàng hậu khi cho ngươi bản đồ binh lực của Tây Lâm châu hay không?"
Trầm Dao Quân trầm tư một lúc rồi mới gật đầu một cái: "Như vậy ta chỉ việc ở lại hoàng cung cùng Thái tử đối kháng thực lực."
Lý Quý Hâm giơ ngón tay cái lên: "Đối với Tây Lâm châu bên kia, thái tử chắc chắn đã có định liệu kỹ lưỡng. Bây giờ ngươi có thể mượn tờ bản đồ binh lực này đi dò xét ngọn nguồn an bài của bọn họ."
"Sau khi thăm dò ra được rồi, ta sẽ có thể nhận ra đến tột cùng là chính mình tự tay đánh sập Thái tử hay là để cho Tây Lâm châu xuất thủ đẩy rơi Thái tử!" Trầm Dao Quân tức khắc lĩnh ngộ.
Lý Quý Hâm búng ngón tay một cái: "Đi thôi!"
Đột nhiên Trầm Dao Quân nằm ngã lên trên sàn nhà, bản chất của một tiểu sắc quỷ lộ ra đến không thể nghi ngờ: "A, muốn chiến đấu, nhưng lại có cảm giác thân thể đã bị đào rỗng! Cần được Mỹ Nhân Nữ Phó cho cái yêu cổ vũ thì mới có thể có được tư thế chiến đấu nha!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]