Chương trước
Chương sau
Đại khái là rất lâu rồi hoàng đế không đi xem hoàng hậu, hơn nữa hoàng hậu bảo vệ bản thân mình rất tốt, đến nỗi ám vệ của hoàng đế cũng không thể tra ra được bất cứ động tĩnh gì có liên quan tới hoàng hậu.

Đột nhiên hắn cảm thấy căng thẳng trong lòng: "Hoàng hậu bị làm sao vậy?"

Trầm Dao Quân òa lên khóc, đại khái là đã phải giả bộ ngốc quá lâu, vậy nên hoàng đế cũng không hề cảm thấy nửa điểm không đúng, hắn nghe thấy Trầm Dao Quân vừa khóc vừa nói: "Mẫu hậu bị bệnh, phụ hoàng có muốn nhanh lên đến xem mẫu hậu hay không?"

Hoàng đế lập tức đứng lên, nhưng lại bị Lý Quý Hâm ngăn lại: "Hoàng thượng, công chúa tuổi còn nhỏ, lại mới vừa khôi phục trí khôn, có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu. Thái y có nói, tốt nhất không nên tới gần giường bệnh hoàng hậu."

"Tại sao?" Hoàng đế cau mày không vui: "Vì sao hoàng hậu xảy ra chuyện, vậy mà hoàn toàn không có người tới thông báo cho trẫm biết?"

"Vì chuyện vừa mới xảy ra vào tối hôm qua, hôm nay công chúa tới là để cùng ngài nói." Lý Quý Hâm trả lời.

Trầm Dao Quân liền ở một bên làm ầm ĩ: "Không được! A Dao muốn phụ hoàng đi xem mẫu hậu! Mẫu hậu thật quá đáng thương, bị bệnh mà không có người nào cùng nàng trò chuyện! A Dao cũng phải đi nhìn mẫu hậu!" Tiếng khóc dễ gây cảm nhiễm, dẫu sao trí tuệ cũng mới vừa trở lại bình thường, lại vẫn là tâm tính đứa con nít, chỉ cần biến hóa không quá rõ ràng, trong lòng hoàng đế vẫn là có thể tiếp nhận.

Hắn cũng phần nào hiểu ra ý tứ của Lý Quý Hâm, hắn hơi nâng tay lên: "Không sao đâu. Trẫm sẽ chỉ ở ngoài cửa nhìn một chút."

Trong ngoài Phượng Linh điện đều là thái y, trong cung điện đâu đâu cũng tràn ngập mùi thuốc, các nơi đều có bọn nha hoàn đang tiến hành khử độc, còn Thanh Thư thì gấp đến độ xoay quanh.

Hoàng đế vừa xuất hiện, tức khắc tiếng quỳ gối vang lên khắp nơi. Thái y lập tức vọt tới, còn không chờ hỏi đến hắn đã đi lên báo cáo tình huống: "Khởi bẩm hoàng thượng, xin ngài chớ nên đi vào! Bệnh của hoàng hậu nương nương rất dễ lây nhiễm, đã có nha hoàn bị lây bệnh rồi!"

"Bệnh gì?" Ánh mắt của hoàng đế trầm xuống.

Thái y trả lời: "Căn bệnh hết sức phức tạp, còn chưa thể đưa ra chẩn đoán chính xác!"

"Tránh ra!" Hoàng đế nổi giận nói: "Để cho trẫm đi vào!"

Lý Quý Hâm nháy mắt, các thái y ngăn trở mấy cái mà vẫn không ngăn được, hoàng đế liền vọt vào.

Trên cửa tẩm cung có treo một tấm rèm, Thanh Thư lập tức tiến tới chặn hoàng đế lại: "Hoàng thượng, hãy lấy long thể làm trọng! Xin ngài không nên đi vào! Nương nương đang ở ngay bên trong, ngài có cái gì muốn nói, hãy nói qua tấm rèm này đi."

Thái y đem bệnh tình cơ bản nói cho hắn biết, vậy nên hắn do dự đưa chân lên phía trước rồi lại thu về. Mệnh vẫn là quan trọng nhất.

Vở kịch này được hoàng hậu diễn xuất nguyên bộ. Nàng biết hoàng đế sẽ phái ám vệ âm thầm giám sát, vì đã tham gia diễn xuất ròng rã mười bảy, mười tám năm trời, lần này bất quá chỉ là chuyện nhỏ.

"Đồng Tiệp!"

"Hoàng thượng!" Tiếng hoàng hậu nghe thật yếu ớt. Chuyện đầu tiên được nàng nói tới lại không phải nói về bệnh tình của mình, mà là liên quan tới Trầm Dao Quân: "A Dao khỏi bệnh rồi, thần thiếp thật là vui vẻ."

"Nhưng ngươi lại không quan tâm tới bệnh tình của mình." Giọng của hoàng đế nghe ra rất lo lắng: "A Dao trở lại tốt đẹp trẫm thật cao hứng, nhưng nếu ngươi xảy ra chuyện, trẫm biết phải làm sao đây?"

Cách tấm rèm thật dầy, khóe miệng hoàng hậu lướt qua một nụ cười lạnh lẽo, thế nhưng giọng của nàng vẫn thật dịu dàng: "Mấy ngày trước đây A Dao đã lén xuất cung đi chơi, thần thiếp vậy mà không ngăn được, trong lòng hết sức hối hận. Sau đó thần thiếp lại làm giấc mộng, nằm mơ thấy Nữ Oa nương nương hạ phàm, nói cho thần thiếp biết là A Dao cát nhân tự có thiên tướng, lần này đi ra ngoài nàng sẽ gặp được quý nhân tương trợ. Nữ Oa nương nương còn hỏi thần thiếp có nguyện ý dùng thọ mệnh của chính mình đổi lấy trí tuệ cho A Dao hay không. Đương nhiên là thần thiếp nguyện ý. Sang ngày hôm sau tỉnh lại, thần thiếp cảm thấy thân thể có chút khó chịu nhưng cũng không chú ý. Cho đến khi A Dao trở lại, thần thiếp phát hiện trí tuệ của A Dao đã khôi phục, thần thiếp vô cùng cao hứng, lại nhớ lại giấc mơ đêm đó mới nhận ra đây là do có tiên nữ che chở, vậy nên thần thiếp là cam tâm tình nguyện."

Lời của hoàng hậu hết sức chân thành cùng thành khẩn, không thể biết được là thật hay giả. Dẫu sao, cho tới bây giờ biểu hiện hoàng hậu vẫn luôn dịu dàng, lòng dạ rộng rãi như vậy.



Cuối cùng nàng lại bổ sung một câu: "A Dao có nói, có một người tên là Ôn Du đã cứu nàng. Trầm Ôn Du là người nào, thần thiếp đã biết được."

Tựa hồ không có chút nào giấu giếm. Thật lòng mà nói, đối với việc hoàng hậu bị bệnh này hoàng đế thật sự có chút lo lắng, nhưng vừa nhắc tới Trầm Ôn Du, trong lòng hắn lại buông xuống rất nhiều.

Nếu là hoàng hậu tỏ rõ lập trường ủng hộ Trầm Ôn Du, tất cả các vấn đề đều được giải quyết hết sức dễ dàng.

Hắn tỏ ra hết sức quan tâm: "Những thứ này cũng không trọng yếu, trọng yếu chính là việc ngươi bị bệnh. Trẫm sẽ để cho các thái y dốc hết toàn lực. Thái y nói rồi, đây không phải cái bệnh gì quá lớn, chẳng qua chỉ phải tĩnh dưỡng một chút thời gian, ngươi chớ quá lo lắng."

Hoàng hậu liền cười cười: "Vâng, thần thiếp biết rồi. Chẳng qua là, trong giấc mơ hôm đó, Nữ Oa nương nương còn nói, nếu như A Dao khỏi bệnh rồi thì thần thiếp sẽ bị bệnh, cần phải để cho A Dao đi tới miếu Tứ bắc Nữ Oa cầu nguyện."

"Được rồi, việc này lại quá đơn giản." Hoàng đế luôn miệng đáp ứng: "Chỉ cần ngươi có thể khỏe nhanh lên một chút là được."

Sau đó hắn liền rời đi. Chân trước mới vừa bước ra khỏi Phượng Linh điện, hoàng đế liền cho gọi ám vệ của mình tới: "Đi điều tra một chút xem, có phải là hoàng hậu thật sự bị bệnh hay không." Chân mày của hắn khóa chặt. Rốt cuộc vẫn là nhiều năm làm vợ chồng, hắn biết được năng lực của hoàng hậu, tận đáy lòng vẫn luôn có hoài nghi không nhỏ.

"Nếu không thì có cần phải tra một chút xem công chúa đã từng đi nơi nào?"

Hoàng đế lập tức xua tay ngăn lại: "Không cần!"

Đối với chuyện liên quan tới Trầm Dao Quân, hắn hỏi Trầm Ôn Du lại càng thuận lợi. Trầm Ôn Du luôn cho người ta cảm giác ôn hòa, trên môi luôn treo nụ cười tiêu chuẩn, đem mũi nhọn của mình che đi. Nhưng đã là người do hoàng đế một tay đào tạo, đương nhiên hắn rõ ràng nhất tính tình của đứa con này.

Nếu Trầm Ôn Du đã cùng Trầm Vân Tân giao thủ, vậy hắn sẽ là người rõ ràng nhất tình huống nguy hiểm của Trầm Dao Quân lúc đó. Cho nên hoàng đế cảm thấy, Trầm Ôn Du tuyệt đối không lừa gạt hắn.

Là một người đã được xác định nối nghiệp hoàng quyền, vậy thì việc giấu giếm có cái gì tốt đối với hắn đây?

Lý Quý Hâm đã đoán ra được điều này, cho nên nàng đi tìm Trầm Ôn Du. Dã tâm của Trầm Ôn Du quá lớn, hắn cần phải có vị trí này, ngay bây giờ, mà không phải là chờ cho đến khi hoàng đế băng hà.

Lý Quý Hâm mang theo Trầm Dao Quân lén tiến vào Phượng Linh điện. Bởi vì đây là bệnh truyền nhiễm, cho nên xung quanh điện không có một bóng người, chỉ có trước cửa người lui tới rất nhiều, bọn họ đơn giản chỉ là tới hỏi thăm bệnh tình, bày tỏ lòng trung thành, những người ngại mặt mũi thì đưa tới đôi chút bổ phẩm.

"Sao rồi?" Lý Quý Hâm hỏi.

Hoàng hậu nằm ở trên giường phe phẩy cây quạt xếp như cũ, ước chừng cây quạt xếp này là đồ vật được nàng xếp vào tiêu chí đứng đầu. Ngay cả giữa mùa đông giá rét, tất cả mọi người đều sợ lạnh, chỉ có nàng vẫn luôn luôn quạt gió.

Như vậy rồi nếu lại còn bị bệnh, còn làm như vậy thì thật sự quá tàn nhẫn với chính mình.

"Chờ thêm mấy ngày nữa, cho đến khi để cho ám vệ của hoàng thượng chắc chắn tình trạng của ta đã. Sau đó lại chờ cho thánh chỉ của hoàng thượng ban xuống, trước hết ngươi mang A Dao đi miếu Tứ bắc Nữ Oa, chờ cho ta an bài xong mọi chuyện trong cung rồi, ta sẽ đuổi theo các ngươi." Hoàng hậu lạnh nhạt nói.

Lý Quý Hâm phối hợp với hoàng hậu hết sức ăn ý. Mặc kệ đó có là kế hoạch gì, nàng cũng có thể trong thời gian ngắn nhất một tay giải quyết.

Đêm đó Trầm Dao Quân nhận được ý chỉ của hoàng đế, đến lúc này nàng đã có thể quang minh chính đại rời khỏi hoàng cung. Vô cùng cao hứng, nàng ôm chầm lấy Lý Tấn Nhất: "Tấn Nhất! Tấn Nhất! Chúng ta lại có thể đi Hoa Xà sơn!"

Lý Tấn Nhất xoa khuôn mặt đen gầy như không có chút thịt của mình nói lầm bầm: "A a a a... lại phải trở lại Hoa Xà sơn rồi a! Không vui! Ta đang còn muốn ở bên ngoài chơi thêm một thời gian nữa. Các ngươi có thể trở về mà không có ta có được hay không?"

Lý Quý Hâm chẳng qua chỉ nhìn các nàng mà cười: "Trước cứ trở lại Hoa Xà sơn đã! Ngươi yên tâm đi, chuyến này trở về cũng không cần ở lại lâu lắm là ngươi lại có thể đi ra."

"Đi ra một chuyến là phải có kinh phí!" Lý Tấn Nhất không nhịn được trả lời: "Lần sau mà không có tiền đi ra, chẳng lẽ còn phải ăn xin dọc phố, thật sự biến thành tiểu khất cái hay sao? Trừ phi... Trừ phi Quỷ nhát gan công chúa hỗ trợ một chút tiền nhỏ!"



Trầm Dao Quân vỗ ngực mình một cái: "Không thành vấn đề!"

Ngay ngày hôm sau Lý Quý Hâm liền dẫn Trầm Dao Quân rời khỏi hoàng cung, Lý Tấn Nhất lén đi theo. Trong hoàng cung không một ai biết được còn có người này tồn tại.

Vừa mới tới cửa cung, lại có một người nghênh diện, chính là Trầm Ôn Du.

Khí trời bắt đầu chuyển sang ấm, gió lúc này rất lớn, từ phía xa xa cũng nhìn thấy mái tóc của người nọ phiêu tán trong gió. Bạch y chấm đất, vóc người cao ráo, khi mở miệng lại là nhỏ nhẹ như thanh âm của gió: "Nghe nói các ngươi phải đi Tứ bắc?"

"Tin tức của ngươi thật ra rất linh thông." Lý Quý Hâm cười một tiếng: "Như thế nào? Hoài nghi mục đích chúng ta đi Tứ bắc, cho nên cũng phải đồng hành giám thị hay sao?"

Trầm Ôn Du cười rồi lắc đầu một cái: "Ta cũng có nhã hứng cùng nữ phó đồng hành thật đấy, chỉ là còn có việc gấp trong người, không cách nào rời đi được. Chẳng qua là tới đưa tiễn một chút mà thôi."

Lý Quý Hâm liền cười cười: "Vậy thì cám ơn!"

Dứt lời nàng lập tức mang theo Trầm Dao Quân rời đi, ngay vào cái lúc đi sát qua vai hắn, nàng nghe được Trầm Ôn Du rỉ tai: "Hoàng hậu không có bệnh, mục đích các ngươi đi Tứ bắc không phải để cầu nguyện. Tứ bắc cách Hoa Xà sơn cùng Hổ Phách doanh cũng gần, vậy nên mục đích của các ngươi thực ra rất dễ thấy." Trước giọng điệu vân đạm phong khinh như vậy, bước chân của Lý Quý Hâm ngừng lại một lát.

Chỉ là nàng không thể tưởng tượng nổi, ở trong mắt Trầm Dao Quân lúc này lại là, Trầm Ôn Du đang cắn cái tai của Lý Quý Hâm!

A a a a... Khả sát nhi bất khả nhục dã*! Ca ca có thể nhịn nhưng muội muội lại không thể nhẫn nhịn!

Nàng lập tức chui vào giữa Trầm Ôn Du cùng Lý Quý Hâm, đẩy hắn một cái, miệng gầm thét: "Không được phép dựa vào Mỹ Nhân Nữ Phó gần như vậy!"

* Khả sát nhi bất khả nhục dã: Đối với nho sĩ chỉ có thể thân cận mà không thể uy hiếp, chỉ có thể gần gũi mà không thể ép buộc, chỉ có thể giết họ mà không thể làm nhục họ

Đáy mắt Trầm Ôn Du cười chúm chím, hắn lui lại mấy bước, cách Lý Quý Hâm xa một chút rồi mới nói: "Bất quá ngươi yên tâm đi, trong khoảng thời gian ngươi không ở đây, ta còn có chuyện trọng yếu phải làm. Không thời giờ đâu mà đi đối phó ngươi."

Lý Quý Hâm cũng lập tức trưng ra nụ cười giống như vậy: "Không phải không rảnh, mà là không thể."

Trầm Dao Quân đã nghe ra, đây là Trầm Ôn Du đang uy hiếp Mỹ Nhân Nữ Phó.

Mỹ Nhân Nữ Phó nhà nàng, làm sao có thể để cho người khác uy hiếp đây?

Trầm Dao Quân đưa tay chống nạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trầm Ôn Du, nàng tức giận nói: "Thân phận của ngươi còn chưa khôi phục, nếu như hiện tại xuất thủ, chỉ sợ rằng người sẽ gặp phải quần thần phản đối. Việc thức thời này là do ngươi tự nguyện, còn nếu không thức thời..." Trầm Dao Quân nâng cái đầu nhỏ của mình lên: "Ngươi có tin hay không, chỉ cần một tháng thôi, Tây Lâm châu sụp đổ không còn mảnh ngói?"

Không sai, đây mới là dáng vẻ bình thường của Trầm Dao Quân.

Ấy vậy mà Trầm Ôn Du vẫn không một chút tức giận, hắn hơi cúi người xuống, nhìn nàng vừa cười vừa nói: "Ngươi chuẩn bị làm thế nào mới khiến cho Tây Lâm châu sụp đổ không còn mảnh ngói đây?"

Trầm Dao Quân liếc mắt nhìn hắn một cái: "Nếu như thân phận của ngươi được công bố, chỉ mấy ngày sau cả kinh thành sẽ loạn tung lên, đến lúc đó Tây Châu thừa dịp tiến vào, trong khi đó thủ lĩnh của Tây Lâm châu lại đang có ở kinh thành. Bởi vì không có ngươi ở đó, Tây Lâm châu sẽ trở nên rối loạn. Một khi Tây Lâm châu loạn lên, quân đội hai đầu nam bắc sẽ được điều động tới, chỉ cần chờ như vậy, dùng người của ta ở Tây Lâm châu làm nội ứng, thì việc bắt lấy Tây Lâm châu là chuyện dễ như trở bàn tay." Trầm Dao Quân hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không muốn ném đi đại bản doanh của ngươi, làm mất đi đường lui của chính mình đấy chứ?"

Trầm Ôn Du tức khắc sửng sốt. Hắn đã nghĩ tới chuyện Trầm Dao Quân che giấu rất giỏi, nhưng lại không ngờ được rằng, con người thực sự của Trầm Dao Quân lại là cái bộ dáng này!

Nhưng rồi tiếp theo đó Trầm Dao Quân lại phất phất tay, một lần nữa biến thân trở lại là thiên sứ nhỏ hoạt bát, đáng yêu. Nàng đưa ra một đầu ngón tay: "Đương nhiên rồi, chỉ cần ngươi cách Mỹ Nhân Nữ Phó của ta ra xa một chút, như vậy thì sau này ta sẽ cân nhắc tiếp nhận việc ngươi đầu hàng cũng nên!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.