🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: ALice.

Bồ Dao Tri nhíu mày, vẻ mặt có chút phát ngốc, tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.

"...... Hả? Cái gì?"

Nhưng Cung Trầm đã không hề mở miệng nữa.

Cung Trầm an tĩnh ngồi ở trên sô pha, trong lúc nhất thời bóng dáng có vẻ cực kỳ trầm mặc và hiu quạnh.

Hắn dùng tay vẫn hoàn hảo còn lại, lấy di động từ trong túi áo trên ra, tiếp theo mặt không cảm xúc soạn một tin nhắn gửi đi.

Máu tươi trong lòng bàn tay của Cung Trầm vẫn rơi xuống từng giọt từng giọt một, tin tức tố rượu vang đỏ trong không khí nồng đậm tới mức gần như đặc sệt.

Nhưng Bồ Dao Tri cái gì cũng ngửi không được.

Cho nên cậu cũng không cảm nhận được giờ phút này tin tức tố trong không khí, rốt cuộc có bao nhiêu trầm trọng và bi thống.

Cung Trầm ngồi trên sô pha, tựa như một bức tượng điêu khắc vẫn không nhúc nhích.

Bồ Dao Tri không biết lúc này Cung Trầm đến tột cùng có phải đang ở vào trạng thái kỳ mẫn cảm hay không, cho nên trong lúc nhất thời cũng không dám động.

Cậu chỉ là một Beta, nếu như đụng phải Alpha đỉnh cấp đang trong kỳ mẫn cảm, thần chí hoàn toàn mất khống chế thì trừ bỏ mặc cho đối phương cắn xé ra, lại không có khả năng nào khác.

Tuy rằng những việc chín năm trước cậu đã quên đến không sai biệt lắm, nhưng ký ức chín năm trước lúc cậu ở trong phòng y tế, chỉ có thể bất lực co rúm lại ở trong góc vẫn rõ ràng trước mắt như cũ.

Thời gian chậm rãi trôi đi từng chút từng chú một.

Bồ Dao Tri đứng tại chỗ, lấy di động ra nhìn thời gian.

Lập tức sẽ đến 10 giờ khuya.

Cho dù lúc này trở về thì cũng đến 10 giờ rưỡi.

Về đến nhà lại rửa mặt một chút, không sai biệt lắm là 11 giờ.

Ngày mai cậu còn phải đi làm, không có thời gian ở chỗ này lãng phí với Cung Trầm.

Cung Trầm là chủ tịch, muốn đi làm mấy giờ thì đi làm mấy giờ, nhưng cậu thì không thể vậy được.

Vốn dĩ trưa nay hẹn đối tượng mới ở trên phần mềm, ước định tối nay sẽ đi thuê phòng khách sạn. Buổi tối 7 giờ, hai người đều đã tới rồi khách sạn thuê phòng xong. Nhưng ai ngờ, Cung Trầm vừa xuất hiện, thì mọi chuyện liền lỡ dở, phòng cũng uổng công thuê.

Chủ yếu chính là, tiền mất trắng.

Thôi.

Xem như cậu xui xẻo đi.

Nhưng lúc này cậu thật sự không rảnh lãng phí thời gian ở chỗ này với Cung Trầm.

Vì thế Bồ Dao Tri lên tiếng: "...... Cung tổng, thời gian không còn sớm nữa."

......

Không có đáp lại, cũng không có bất cứ phản ứng nào.

Ngoảnh mặt làm ngơ.

Cung Trầm ngồi trên sô pha, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ánh mắt đen tối.

Bởi vì thật sự không xác định được trạng thái lúc này của Cung Trầm, cho nên trong lúc nhất thời Bồ Dao Tri không dám tiến lên.

Cậu nhíu mày, thử thăm dò lên tiếng dò hỏi: "...... Cung tổng?"

......

Vẫn không có đáp lại như cũ.

Bồ Dao Tri chau mày.

Thấy Cung Trầm không có bất cứ phản ứng nào, cậu ngẩn ra một lát lúc này mới đột nhiên nhớ tới miệng vết thương trong lòng bàn tay Cung Trầm.

Nhiều mảnh vỡ pha lê đâm vào trong da thịt, miệng vết thương trong lúc nhất thời vốn không có cách nào khép lại được.

Đã sắp qua nửa tiếng, như vậy thì máu trong lòng bàn tay Cung Trầm cũng theo đó yên lặng không tiếng động mà chảy nửa tiếng.

Có lẽ là bởi vì mất máu quá nhiều, dẫn tới ý thức của Cung Trầm hôn mê, cho nên Cung Trầm mới không có bất cứ phản ứng nào đối với lời nói của cậu.

Nghĩ như thế thì dáng vẻ này của Cung Trầm liền hợp lý hơn nhiều.

Vì thế, Bồ Dao Tri hơi hơi nhíu mày, lên tiếng nói: "Cung tổng, tôi gọi người đến xử lý miệng vết thương trên tay ngài một chút nhé?"

Cung Trầm khiến cậu uổng công thanh toán tiền phòng tối nay, lại phá hư cuộc hẹn tối nay của cậu. Chín năm trước quan hệ giữa cậu và Cung Trầm cũng không xem như quá vui sướng. Dưới mối quan hệ ác liệt như thế, mà cậu còn có thể quan tâm đến vết thương trên tay Cung Trầm, thì Bồ Dao Tri thân thiết cảm giác được mình thật sự là quá thiện lương rồi.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.

Nhưng mà đương nhiên.

Mục đích chân chính của cậu là, chờ Cung Trầm xử lý miệng vết thương xong, sau đó lại thuận tiện trả lại thẻ phòng cho cậu.

Cậu trả phòng xong sẽ lập tức rời đi ngay.

Cung Trầm vẫn không đáp lời.

Thấy thế, Bồ Dao Tri không cần phải nhiều lời nữa, chuẩn bị xoay người cầm lấy điện thoại bàn trong phòng gọi điện cho lễ tân khách sạn.

Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa phòng truyền đến một ít động tĩnh kỳ quái.

Nửa phút sau, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.

Ngay sau đó, vài bác sĩ mặc trang phục phòng hộ màu trắng kín mít, xách theo hộp y tế có chữ thập màu đỏ đậm, xuất hiện trước mắt Bồ Dao Tri.

Bồ Dao Tri đột nhiên không kịp phòng ngừa, dừng lại động tác.

Cậu nhìn chằm chằm mấy vị bác sĩ này sửng sốt vài giây, rồi sau đó mới đột nhiên liền phản ứng lại đây.

Đúng rồi.

Dưới danh nghĩa của Cung gia có bệnh viện riêng, nên chuyện như xử lý miệng vết thương này vốn không cần tới phiên cậu nhọc lòng.

Bồ Dao Tri yên lặng không nói gì mà đặt điện thoại trong tay xuống.

Các bác sĩ xuất hiện ở trong phòng, ngay sau đó liền xách theo hộp y tế dày nặng không nói hai lời liền đi tới trước mặt Cung Trầm.

Một người xử lý miệng vết thương trong lòng bàn tay của Cung Trầm.

Một người rút máu của Cung Trầm để kiểm tra các số liệu liên quan đến thân thể.

Một người tiêu độc dụng cụ kiểm tra đo lường.

Một người khác lại bắt đầu xử lý tiêu độc và tinh lọc không khí trong phòng khách sạn.

Mesnorline người bình thường uống nhiều nhất một lần một tháng.

Nhưng Cung Trầm lại giống như ăn cơm vậy.

Tần suất uống thuốc liều cao nhiều như vậy, không thể không có ảnh hưởng nào đối với thân thể của Cung Trầm.

Nhưng mâu thuẫn ở chỗ, nếu không tiếp tục dùng thì ngay lúc cảm xúc của Cung Trầm muốn bạo động hắn sẽ không có cách nào khống chế được cảm xúc của mình.

Cho nên chỉ có thể mặc cho tình huống ác liệt này tiếp tục kéo dài.

Tác dụng phụ của Mesnorline cộng thêm thuốc ức chế mà Cung Trầm tiêm vào hàng năm, cùng với chưa bao giờ đi tìm bất cứ Omega để thư giải. Cho nên, phàm là trên người Cung Trầm xuất hiện một chút vết thương, như vậy nhất định phải được kiểm tra toàn diện.

Hiện tại Cung Trầm nhìn như bình thường, không có một chút vấn đề gì nhưng trên thực tế......

Hắn bây giờ chính là một vật nguy hiểm di động có thể phát nổ và tiến vào trạng thái mất khống chế hoàn toàn bất cứ lúc nào.

Đương nhiên.

Muốn giải quyết hai vấn đề này, cũng cực kỳ đơn giản.

—— tìm một Omega rồi tiến hành đánh dấu vĩnh cửu là được.

Chỉ cần tìm được một Omega, vậy thì hai vấn đề này có thể nhất lao vĩnh dật mà được giải quyết hoàn toàn.

Nhưng lại xuất hiện vấn đề khác.

Là Cung Trầm cũng không có ý định này.

Thậm chí hắn tựa hồ không có hứng thú đối với Omega.

Vì thế, tình trạng của Cung Trầm cũng chỉ có thể luôn tiếp tục càng ngày thêm ác liệt.

Lúc này, các bác sĩ xung quanh Cung Trầm ai ai cũng bận rộn, mà lúc này Cung Trầm lại giơ tay hình như là nhẹ nhàng ném thứ gì đến trước mặt mình.

Cung Trầm nhàn nhạt ném ra ba chữ, "Lại đây lấy."

Bồ Dao Tri ngẩn ra, rất nhanh liền ý thức được Cung Trầm chỉ chính là cái gì. Cậu liệt mặt, nhấc chân đi về phía bàn trà trước mặt Cung Trầm.

Cậu đi đến trước bàn trà, cúi người cầm lấy thẻ phòng trên bàn trà lên, tiếp theo liền xoay người rời đi.

Bồ Dao Tri rời khỏi phòng ra đến hành lang, lúc này mới phát hiện toàn bộ tầng 7 của khách sạn đã bị cách ly sơ tán.

Tình cảnh này...... quả thực hiệu quả mỹ diệu không khác gì so với chín năm trước.

Nhưng Cung Trầm chính là Alpha đỉnh cấp.

Không giống với Beta cấp thấp như cậu, thân phận đối phương tôn quý như thế. Nếu như bị thương thì sẽ lập tức phái người lại đây sơ tán trị liệu, vậy cũng hợp tình hợp lý.

Bồ Dao Tri đơ mặt đi thang máy xuống lầu, cậu cầm thẻ phòng đi đến chỗ lễ tân, tiến hành trả phòng.

Không ngờ.

Sau khi lễ tân tiếp nhận thẻ phòng xong, thế nhưng lại trả lại toàn bộ tiền phòng và tiền cọc cho cậu.

Bồ Dao Tri nhìn tiền mặt trước mắt, vẻ mặt mờ mịt.

"Cô không tính sai chứ?"

"Không có, thưa tiên sinh."

"Vậy sao tiền phòng lại ......"

"Tiền phòng của ngài vừa rồi đã có người thanh toán."

Bồ Dao Tri ngây người một chút mới phản ứng lại.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra.

Thì người thay cậu thanh toán tiền phòng này, hẳn chính là Cung Trầm.

Sau khi biết được điểm này, thì lúc này Bồ Dao Tri mới yên tâm thoải mái tiếp nhận tiền cọc và tiền phòng mà lễ tân trả lại.

Tuy rằng chuyện đêm nay bị Cung Trầm phá hư, nhưng ít nhất cũng không mất tiền vô ích.

Điểm này khiến cho Bồ Dao Tri tối nay tâm trạng đang không tốt xem như khá hơn một chút.

Sau khi nhận tiền xong cậu liền đứng ở ngoài khách sạn, chờ xe về nhà.

Trong lúc đứng chờ xe ở ngoài cửa khách sạn, thì trong đầu cậu liền cầm lòng không đậ, mà nhớ lại lời nói cuối cùng vừa rồi Cung Trầm nói ở khách sạn.

Bồ Dao Tri nhíu mày, càng nhớ lại lại càng cảm thấy hoang đường.

Cũng càng thêm cảm thấy, hẳn là mình bị ảo giác.

Ừm, hẳn là ảo giác mà thôi.

Bên kia.

Nửa tiếng sau.

Kết quả kiểm tra sức khỏe của Cung Trầm ra tới.

Vẫn y như cũ.

Giống với trước đây, số liệu ở các phương diện đều không bình thường.

Bác sĩ nhìn số liệu kiểm tra trước mắt, nhíu mày hỏi: "Hôm nay ngài đã uống mấy viên thuốc?"

Cung Trầm nhíu mày, thái độ có chút không kiên nhẫn: "Không nhớ rõ."

Bác sĩ nghe vậy liền thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ngài không thể tiếp tục uống thuốc một cách mất kiểm soát như vậy được nữa. Ngài cần thiết phải khống chế lượng thuốc cũng như khống chế cảm xúc của ngài."

Cung Trầm vẻ mặt bình tĩnh, quyết đoán nói: "Không khống chế được."

Ở trước mặt Beta nào đó, cảm xúc của hắn vốn không có cách nào để tự khống chế.

Nghe vậy, bác sĩ không chút do dự nói: "Một khi đã như thế, vậy thì ngài nhất định cần phải tránh xa căn nguyên có thể ảnh hưởng đến tâm tình của ngài."

Bác sĩ vừa dứt lời, thì Cung Trầm tức khắc lâm vào trầm mặc.

......

Ngày kế.

Trên đường đến công ty.

Trong xe chuyên dùng của Cung Trầm.

Cung Trầm ngồi ở ghế sau, thư ký Khương Thâm ngồi ở ghế phụ tận chức tận trách mà báo cáo xong lịch trình hôm nay của Cung Trầm xong, thì di động trong túi Cung Trầm đột nhiên vang lên.

Cung Trầm lấy di động ra nhìn một cái.

Quả nhiên.

Giống như trong dự đoán của hắn.

Cung Trầm mặt không cảm xúc bắt máy, giây tiếp theo giọng nói của mẹ Cung lập tức vang lên.

"Mẹ nghe nói, hôm qua con ngay cả một câu giải thích cũng không có liền bỏ lại Omega nhà họ Hà rồi đi mất sao?"

"Vâng," Cung Trầm thanh âm đạm nhiên, "Có việc."

Nghe được Cung Trầm nói có việc, giọng nói còn đang rất không vui kia của mẹ Cung tức khắc nhu hòa hẳn xuống.

"Nếu là như thế, vậy thì con cũng nên nói trước với đứa bé kia một tiếng chứ. Chào hỏi xong lại đi, đây là lễ tiết cơ bản."

"Vâng, là con không đúng."

"Đúng rồi." Giọng nói của mẹ Cung đột nhiên lại trở nên khẩn trương hẳn lên, "Nghe nói ngày hôm qua con bị thương sao?"

"Vết thương nhẹ thôi."

"Thân thể của con hiện tại cũng không tốt, sao con không chú ý bản thân nhiều hơn một chút chứ." Mẹ Cung không khỏi nói dỗi.

Cung Trầm không muốn vô nghĩa nhiều, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Mẫu thân có việc gì sao?"

Nghe thế, mẹ Cung cũng tùy theo đi vào vấn đề chính.

"Ngày hôm qua con thấy đứa bé kia thế nào? Thích sao?"

"Không có hứng thú."

"Nhưng sao mẹ nghe đứa bé kia nói...... lúc người khác khen các con xứng đôi, con còn nói cảm ơn đã khích lệ mà?"

Cung Trầm không khỏi trầm mặc nửa giây.

"Con thuận miệng đáp thôi, không cần xem là sự thật."

Điện thoại đầu kia, mẹ Cung mẫu nghe xong, thần sắc trở nên quái dị.

"Chỉ là thuận miệng nói thôi sao?" Mẹ Cung khó hiểu nói, "Nhưng bình thường con cũng không phải người nói năng tùy tiện mà."

Cung Trầm lại trầm mặc lần nữa.

Trầm mặc mấy giây, Cung Trầm bất động thanh sắc mà nói sang chuyện khác, hỏi: "Mẫu thân riêng gọi điện thoại lại đây, chỉ là vì hỏi việc này thôi sao?"

Quả nhiên, vừa nghe Cung Trầm hỏi xong thì mẹ Cung lập tức ném nghi vấn vừa rồi ra sau đầu.

Mẹ Cung thử thăm dò hỏi: "Vừa rồi Hà gia gọi điện thoại lại đây, muốn hỏi con có còn muốn tiếp tục với đứa bé kia hay không ......"

Mẹ Cung nói còn chưa xong thì đã bị Cung Trầm không chút do dự cắt ngang.

Giọng nói của Cung Trầm lạnh nhạt, vô tình đến cực điểm: "Vừa rồi con đã nói, con không có hứng thú với cậu ta."

Nghe vậy, mẹ Cung không khỏi thở ra một hơi thật dài.

Thở dài xong, mẹ Cung rất nhanh nhận mệnh, rồi sau đó lập tức nói: "Vậy lần tới là khi nào? Mẹ đã giúp con hẹn người được chọn tiếp theo rồi, tiếp theo là con trai độc nhất của Đường gia, cũng là một Omega, nhỏ hơn con hai tuổi......"

Mẹ Cung đang nói, nhưng Cung Trầm lại lần nữa cắt ngang lời bà.

Chỉ nghe Cung Trầm đột nhiên nói: "Trong khoảng thời gian gần nhất con không có thời gian rảnh."

Giọng nói của mẹ Cung cứng lại.

Mẹ Cung ngầm hiểu: "Mấy ngày nay công ty rất bận sao?"

Cung Trầm không đáp.

Trong lòng mẹ Cung liền cam chịu mấy ngày nay là do Cung Trầm bận việc trong công ty.

Ngay sau đó, mẹ Cung mẫu như đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Trong điện thoại, mẹ Cung đột nhiên tò mò hỏi: "Đúng rồi, mẹ nghe đứa bé kia của Hà gia nói, ngày hôm qua lúc con tới nhà hàng xong, mới vừa ngồi xuống không bao lâu thì lại đột nhiên đứng dậy, chạy sang khách sạn đối diện cầm đi thẻ phòng của một Beta. Sau đó còn mời cậu ta và bạn cậu ta cùng tới nhà hàng ăn cơm. Nhưng mẹ nhớ rõ...... bây giờ con cũng không quen biết bạn bè Beta nào mà? Đứa bé kia là ai vậy? Có quan hệ gì với con?"

Cung Trầm lập tức trả lời: "Không ai cả."

Mẹ Cung thật sự là quá tò mò, theo bản năng truy vấn, "Vậy vì sao con......"

Cung Trầm cắt ngang: "Con còn có việc, cúp máy trước."

Nói xong, vốn không đợi mẹ Cung đáp lời hắn liền trực tiếp cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong, Cung Trầm ngẩng đầu nhìn về phía thư ký.

Giọng nói của hắn vừa trầm vừa lạnh, phảng phất như bọc vô tận hàn ý.

"Liệt kê toàn bộ các khách hàng còn độc thân thành một danh sách."

Thư ký Khương Thâm kinh ngạc hết sức.

"...... Cung tổng?"

Cung Trầm mặt không cảm xúc tiếp tục nói.

"Chia theo các mục tuổi, gia sản, tính cách, lịch sử kết giao."

"Tính cách đứng đầu, kế tiếp tới gia sản."

"Tuổi cần dưới 30."

"Lịch sử kết giao nếu vượt qua 3 thì đều loại hết."

Khương Thâm càng nghe càng thêm mê hoặc và kinh ngạc.

Nhưng làm thư ký của Cung Trầm, thì việc đầu tiên cần phải rõ ràng nhất là: Khi Cung Trầm đưa ra bất cứ mệnh lệnh nào thì việc nên làm trước hết, là vâng theo, mà không phải là hỏi lại.

Khương Thâm cung kính nói vâng.

*

Một tuần sau.

Sự việc ở khách sạn lần trước đã qua đi một tuần.

Cung Trầm không lại xuất hiện ở trước mặt cậu.

Theo thời gian trôi đi, Bồ Dao Tri cũng theo đó càng thêm xác định.

Câu nói mà lần trước cậu nghe được ở khách sạn kia, là ảo giác của cậu.

Nhưng ngay lúc cậu chắc chắn rằng như vậy thì sáng chủ nhật 10 giờ, di động trong túi cậu đột nhiên vang lên.

Bình thường người hay gọi điện thoại cho cậu, cũng chỉ có vài người như vậy.

Người trong công ty, hoặc là mẫu thân.

Ngoài ra thì cũng không có người khác.

Mà đồng nghiệp trong công ty, thông thường vào ngày nghỉ chủ nhật sẽ không gọi điện thoại cho cậu.

Dù sao mọi người đều muốn ở nhà nghỉ ngơi.

Mà mẫu thân...... cũng hiếm khi gọi điện thoại cho cậu.

Điện thoại đột nhiên không kịp phòng ngừa vang lên vào ngày chủ nhật, Bồ Dao Tri nhíu mày cầm lấy di động trên bàn trà trong phòng khách.

Là một dãy số xa lạ.

Cậu trước nay chưa từng thấy qua.

Nhìn chăm chú vào dãy số xa lạ hiển thị trên màn hình, cậu nhíu nhíu mày nghi hoặc bắt máy.

Sau khi điện thoại chuyển được, không đợi cậu mở miệng thì một giọng nam trầm thấp quen thuộc lập tức vang lên từ trong điện thoại.

"Thay quần áo xuống lầu."

Nghe giọng nói quen thuộc này, Bồ Dao Tri nhớ lại một chút.

Nhưng vẫn không thể nhớ ra được.

Bồ Dao Tri chần chờ hỏi: "Xin hỏi anh là......"

Cung Trầm: "......"

Gân xanh trên trán Cung Trầm giật giật.

Cung Trầm lại lần nữa xác định sâu sắc một việc.

Ở trước mặt người nào đó, nếu muốn khống chế cảm xúc của mình vốn là một việc không có khả năng.

Theo những lời này của Bồ Dao Tri thì lửa giận của Cung Trầm không khỏi bùng lên tức khắc.

Cung Trầm nghiến răng nghiến lợi.

"Bồ Dao Tri, ngươi đừng nói với tôi chỉ mới qua bảy ngày mà cậu đã lại quên tôi rồi."

Bồ Dao Tri sửng sốt, lúc này mới tỉnh ngộ.

"À,thật ngại quá Cung tổng, vừa rồi tôi không nhớ ra."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.