🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: ALice.

Cung Trầm nhìn chằm chằm Bồ Dao Tri, trong đầu trống rỗng hồi lâu.

Đại não hắn đình trệ, giống như đột nhiên mất đi năng lực suy nghĩ vậy.

Qua hồi lâu, cuối cùng hắn mới tìm về năng lực suy nghĩ của mình. Hắn nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng cứng đờ mà nhìn về phía Beta.

Cung Trầm đông cứng mà kéo kéo khóe miệng, nói: "Bồ Dao Tri...... cậu đang nói giỡn với tôi đúng không?"

Bồ Dao Tri tức khắc lộ ra ánh mắt mê hoặc.

Trên mặt thể hiện rõ ràng một câu.

—— vì sao cậu phải nói giỡn với hắn?

Từ vẻ mặt của Bồ Dao Tri, Cung Trầm cũng được đến đáp án, trong lúc nhất thời không khỏi không biết nói gì lần thứ hai.

Cung Trầm thất ngữ một lúc lâu.

Hắn nhắm mắt, thở hắt ra mấy hơi, ý đồ khiến mình bình tĩnh hơn một chút.

Lại lần nữa mở mắt ra, Cung Trầm mở miệng hỏi: "Bởi vì chỉ là...... Cho nên chỉ cần nhìn tên và chân dung thuận mắt là được, có phải hay không?"

Hai chữ bạn giường này Cung Trầm thật sự là không muốn nói ra.

Bồ Dao Tri nhàn nhạt ừ một tiếng.

Nghe một tiếng ừ bình tĩnh thản nhiên của Bồ Dao Tri, thật giống như cậu vốn không biết cảm thấy thẹn. Tức khắc Cung Trầm chỉ cảm thấy đầu càng thêm đau như muốn nứt ra.

Hắn theo bản năng duỗi tay sờ đến bình thuốc trong túi.

Tay cầm bình thuốc, Cung Trầm lại lần nữa đặt câu hỏi: "Cái gọi là phần mềm kết bạn kia, trên thực tế là phần mềm dùng để...... sao?"

Bồ Dao Tri vẫn chỉ một chữ kia, "Ừm."

Cung Trầm nheo mắt, ý lạnh trên mặt đã gần như có thể thấy được rõ ràng, "......Đêm nay là lần thứ mấy?"

Bồ Dao Tri muốn nhớ lại một chút.

Nhưng bởi vì số lần thật sự quá nhiều, cậu đã nhớ không rõ nữa.

Vì thế Bồ Dao Tri bình tĩnh đáp: "Nhớ không nổi."

Nhớ không nổi.

Cũng có thể hiểu rằng: Số lần quá nhiều.

Cung Trầm bị nghẹn lại.

Hắn khó có thể tin mà vô cùng đau đớn nhìn về phía Beta.

Cung Trầm nhíu mày, theo bản năng muốn lạnh giọng chất vấn Bồ Dao Tri, vì sao có thể để sinh hoạt cá nhân của mình phóng đãng bất kham như thế!

Nhưng hắn há miệng vừa muốn nói chuyện thì lại đột nhiên nhớ ra, bản thân mình vốn dĩ không có bất cứ tư cách nào để đi chỉ trích chất vấn đối phương.

Hắn với Bồ Dao Tri mà nói thì cái gì cũng không phải.

Ý thức được điểm này, Cung Trầm bỗng chốc liền trầm mặc hẳn.

Hắn trầm mặc mấy giây, mới nhịn xuống những lời không thể nói ra kia.

Hắn im lặng một lúc mới sửa miệng hỏi: "Bồ Dao Tri, cậu cứ dễ dàng mà hẹn người khác...... cùng lên giường như vậy sao? Cậu không sợ, thân thể của đối phương có bệnh gì đó mà không thể cho ai biết à?"

Nghe nói như thế, Bồ Dao Tri kinh ngạc một giây rồi sau đó đúng sự thật trả lời: "Đa tạ Cung tổng quan tâm, điểm này tôi biết. Cho nên, trước khi gặp mặt, thông thường tôi đều sẽ yêu cầu đối phương gửi báo cáo kiểm tra sức khỏe trong vòng một tháng lại đây."

Nghĩ rất chu toàn.

Vốn dĩ không cần hắn quan tâm đến.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.

Nghe vậy, Cung Trầm lập tức nhịn không được mà nói không lựa lời: "Bồ Dao Tri, cậu.... thèm khát đến mức như vậy sao!"

Bồ Dao Tri nhướng mày, thản nhiên trả lời: "Cung tổng, mỗi người đều có thất tình lục dục. Tìm người hẹn tình một đêm để thư giải tình dục cũng là việc rất bình thường."

Cung Trầm đen mặt hỏi: "Cậu không sợ vô ý trúng chiêu mà mang thai sao?"

Bồ Dao Tri nhẹ nhàng bâng quơ, đáp: "Cung tổng đã quên rồi sao, xác suất mang thai của Beta thấp nên không dễ dàng mang thai như vậy. Hơn nữa, xong việc rồi không phải còn có thể uống thuốc sao."

Mỗi một câu đều vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ.

Trả lời lão luyện thành thạo, gió nhạt mây nhẹ, nghiễm nhiên chính là một tay hẹn tình một đêm già đời.

Lửa giận của Cung Trầm vừa rồi thật vất vả mới đè ép xuống được lại lần nữa bùng lên.

Gân xanh trên trán hắn giật giật cũng cảm nhận được cảm xúc của mình bắt đầu trở nên càng thêm xao động lên.

Ý thức được cảm xúc bắt đầu mất khống chế, rất nhanh liền sẽ trở nên mất kiểm soát. Cung Trầm liền móc ra bình thuốc đã bị hắn siết tới biến dạng từ trong túi ra, một tay mở phăng nắp bình, đột nhiên ngửa đầu nuốt hai viên xuống.

Đối diện, Bồ Dao Tri vươn tay về phía Cung Trầm.

Bồ Dao Tri mặt liệt: "Cung tổng, bây giờ có thể trả lại thẻ phòng cho tôi rồi chứ?"

Cung Trầm nghe tiếng, gân xanh trên trán không khỏi lại nhảy dựng lần nữa.

Tay trái hắn nắm đang nắm lọ thuốc bằng thủy tinh kia cũng cầm lòng không đậu mà dùng sức siết chặt. Trong nháy mắt, lọ thuốc thủy tinh trong suốt liền theo đó mà hóa thành từng mảnh nhỏ, thuốc viên bên trong cũng theo đó mà thành bột phấn.

Mảnh vỡ thủy tinh cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay, máu ấm áp từ miệng vết thương trong lòng bàn tay chảy ra, theo cổ tay rơi xuống đất.

Trên mặt đất xuất hiện từng đóa từng đóa hoa máu, tin tức tố rượu vang đỏ đặc sệt của Alpha từ trong máu phiêu tán lan rộng toàn bộ trong không khí.

Nếu Bồ Dao Tri có thể ngửi được tin tức tố thì lập tức có thể cảm giác được giờ phút này, tin tức tố của Alpha trong không khí rốt cuộc có bao nhiêu thô bạo và âm trầm.

Máu trong lòng bàn tay từng giọt từng giọt rơi xuống.

Hình ảnh kia quả thực chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người khác sợ hãi vô cùng.

Nhưng Cung Trầm lại phảng phất như không hề cảm thấy, vẻ mặt đạm nhiên, từ đầu đến cuối đều không hề có biến hóa.

Cung Trầm ánh mắt tối tăm, đáy mắt nhìn không tới một chút ánh sáng.

Chỉ thấy hắn mặt không cảm xúc hỏi: "Bồ Dao Tri, cậu cứ gấp khó nhịn nổi như vậy sao?"

Bồ Dao Tri ung dung trả lời: "Phòng cũng đã thuê xong, nếu như không cần vậy thì chẳng phải là lãng phí sao."

Tầm mắt của Cung Trầm đảo qua, kéo kéo khóe miệng, đáp: "Nhưng đối tượng đêm nay của cậu, tựa hồ đã sớm rời đi rồi."

Bồ Dao Tri ò một tiếng, không chút để ý nói: "Vậy lại hẹn người tiếp theo là được."

Cung Trầm trầm mặc.

Hắn không biết nói gì.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Cung Trầm đột nhiên cười.

Hắn khẽ cười một tiếng, ánh mắt lại vô cùng lạnh băng nói: "Được, tôi biết rồi."

Bồ Dao Tri lộ ra vẻ mặt mê mang.

...... Biết cái gì?

Cung Trầm nhấc chân liền đi.

Bồ Dao Tri đứng ở tại chỗ, nghi hoặc mà nhìn chăm chú vào bóng dáng của hắn, không nhúc nhích.

Cung Trầm đi về phía trước hai bước, không nghe được tiếng bước chân phía sau, vì thế liền dừng bước quay đầu lại.

Khóe miệng Cung Trầm cong lên, vẻ mặt cười như không cười.

Chỉ nghe hắn không chút để ý hỏi: "Không cần thẻ phòng nữa sao?"

Bồ Dao Tri nghe vậy liền nhíu mày, nghi hoặc khó hiểu mà cũng bước chân theo sau.

Giống như miệng vết thương trong lòng bàn tay không hề tồn tại, Cung Trầm mang theo vết thương trên tay rời khỏi nhà hàng cơm Tây, sau đó dẫn theo cậu về lại khách sạn kia.

Đi vào khách sạn, Cung Trầm móc thẻ phòng ra, mặt không cảm xúc mà quét mắt nhìn số phòng trên thẻ, tiếp theo không nói hai lời nhấc chân đi đến chỗ thang máy.

Bồ Dao Tri đi theo phía sau hắn, trong lòng càng thêm mê mang.

...... Cung Trầm đây là muốn làm gì?

Dọc theo đường đi, khách khứa ngang qua cũng sôi nổi ghé mắt nhìn lại, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán, thần sắc tò mò.

Nhưng dưới khí thế uy hiếp cùng với khuôn mặt lạnh lùng kia của Cung Trầm, không một người nào dám tiếp cận.

Bọn họ sợ hãi cỗ tin tức tố rượu vang đỏ thô bạo tràn ngập tính công kích quanh người Cung Trầm kia, không ai dám tiến lên tiếp cận nửa bước.

Ting.

Thang máy dừng lại ở lầu 7.

Cung Trầm lạnh mặt đi ra khỏi thang máy.

Bồ Dao Tri nhíu mày đuổi kịp.

Cung Trầm mắt nhìn thẳng đi về phía số phòng được ghi trên thẻ phòng.

Đến nơi, Cung Trầm cầm lấy thẻ phòng, mặt không cảm xúc mà quét mở cửa phòng.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, ánh đèn trong phòng cũng theo đó mà sáng lên.

Cung Trầm đứng ở ngoài cửa phòng, hơi hơi nghiêng người.

...... Đây là ý bảo Bồ Dao Tri đi vào trước.

Bồ Dao Tri không hiểu ra sao mà liếc mắt nhìn Cung Trầm một cái, chần chờ mà đi vào.

Vừa vào phòng, chỉ nghe phía sau truyền đến 'cạch' một tiếng, cửa phòng đã bị đóng lại.

Bồ Dao Tri quay đầu lại.

Quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy Cung Trầm cũng đi theo vào phòng.

Bồ Dao Tri giữa mày nhíu chặt, cuối cùng nhịn không được hỏi: "...... Cung tổng không phải muốn đưa thẻ phòng cho tôi sao?"

Vậy đây là đang làm gì?

Cung Trầm bắt đầu thong thả ung dung cởi nút áo của mình.

Cung Trầm dùng bàn tay không bị thương chậm rì rì mà cởi nút áo đầu tiên của mình.

Hắn vừa cởi nút áo, vừa bình tĩnh tự nhiên nói: "Không phải cậu không muốn lãng phí tiền phòng sao, vậy tôi cùng cậu dùng."

Bồ Dao Tri ngơ ngẩn.

Cung Trầm kéo kéo khóe miệng, vẻ mặt cười như không cười: "Trước mặt liền có sẵn đối tượng, không cần thiết lại lên phần mềm kết bạn kia để tìm người tiếp theo."

Vẻ mặt Cung Trầm bình tĩnh, nhưng ngữ điệu lại không có bất cứ cảm xúc nào.

Thoạt nhìn tất cả đều như thường.

Nhưng Bồ Dao Tri nhìn dáng vẻ hiện tại này của Cung Trầm, trong lòng lại vô cùng xác định:

—— Cung Trầm đã mất đi lý trí.

Bồ Dao Tri nhíu mày, cầm lòng không đậu mà lặng lẽ lui về phía sau một bước.

Cậu nhíu mày, hỏi: "Cung tổng, kỳ mẫn cảm của ngài tới rồi sao?"

Việc tối nay Cung Trầm khác thường, hơn nữa trạng thái hiện tại nghiễm nhiên như là mất đi lý trí khống chế. Ngọai trừ kỳ mẫn cảm đã đến ra thì cậu không thể nghĩ tới khả năng khác được.

Cung Trầm trầm một khuôn mặt, đáp: "Không có."

Bồ Dao Tri hỏi lại: "Vậy tối nay vì sao Cung tổng lại khác thường như vậy?"

Nói tới đây, ngay lập tức cậu hỏi ra vấn đề vừa rồi vẫn luôn muốn hỏi.

Đuôi lông mày cậu hơi nhướng lên, tràn ngập khó hiểu: "Tôi không quá hiểu việc tôi lên giường với ai, tìm ai tình một đêm thì có quan hệ gì với Cung tổng."

Những lời này của Bồ Dao Tri, vô tình mà lại lý trí.

Nhưng lại là sự thật không thể chối cãi.

Động tác của Cung Trầm chợt dừng.

Cùng với những lời này của Bồ Dao Tri, Cung Trầm như là đột nhiên tìm về lý trí.

Hắn nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.

...... Vừa rồi hắn đang làm gì?

Cung Trầm nhắm mắt.

Lại lần nữa mở mắt, hắn trầm mặc mà ngồi xuống sô pha trong phòng.

Là hắn sai.

Hắn vốn nghĩ rằng, sự kiện chín năm trước kia, ba năm bạo lực học đường kia...... Đối với chuyển biến của Bồ Dao Tri, bất quá chỉ là chuyển biến về mặt tính cách mà thôi.

Là hắn nghĩ quá mức nông cạn.

Thay đổi không chỉ là tính cách, còn cả hành động...... Tất cả đều thay đổi.

Hắn thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, chín năm trước Beta vẻ mặt thiên chân ngây thơ lại đây chào hỏi hắn, nói có thể kết bạn với hắn hay không. Chín năm sau, tác phong làm việc lại hoang đường và sa đọa như thế.

Giống như là một người khác vậy.

Chỉ cần nhớ lại vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt của Bồ Dao Tri lúc nhắc tới hẹn tình một đêm kia, thì trong lòng Cung Trầm không khỏi càng thêm trầm trọng và im lặng.

—— đều do hắn sai.

Qua một lúc lâu sau, Cung Trầm mới lại lần nữa mở miệng.

Giọng nói hắn nghẹn ngào lại trầm thấp, tràn ngập sự khô khốc: "Đừng lại tìm người khác hẹn......."

Bồ Dao Tri ngẩn ra, có chút kinh ngạc.

Đang lúc Bồ Dao Tri theo bản năng muốn chuẩn bị lên tiếng hỏi sao thì chỉ nghe Cung Trầm mất tiếng trầm thấp nói tiếp: "Người trên phần mềm lai lịch không rõ cũng không sạch sẽ, bộ dáng và điều kiện cũng cực kì bình thường."

Nói tới đây, Cung Trầm hơi hơi tạm dừng nửa phút.

Tiếp theo, như là cắn răng mà mất tự nhiên nói: "...... Tôi giới thiệu đối tượng cho cậu."

Tác giả có lời muốn nói: Ngay cả tui cũng nhịn không được mà phải cảm thán ......

Thật là máu chó mà...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.