Chương trước
Chương sau
2.

Edit + Beta: ALice

Sau khi sải bước đi vào đại sảnh lầu một của công ty xong, thì bước chân Cung Trầm chợt dừng lại, tầm mắt im lặng mà quét nhìn một vòng.

Nhưng lại không nhìn thấy được bóng dáng khiến hắn suy nghĩ muốn gặp kia.

Tức khắc.

Trong lòng Cung Trầm không khỏi có chút bực bội.

Cung Trầm đứng yên, nâng nâng cằm về phía lễ tân ở quầy lễ tân.

"Đi hỏi một chút."

Phía sau, bí thư lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

"Cung tổng, là hỏi......?"

Cung Trầm nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn y một cái.

Bí thư kinh ngạc một lát, đột nhiên hiểu ngầm.

Buổi sáng hôm qua, từ sau khi Alpha và Beta kia xuất hiện thì hành động của cấp trên lại khác thường lần nữa. Lúc này bảo y hỏi cái gì, đương nhiên không cần nói cũng biết.

Khương Thâm ngầm hiểu, đáp vâng sau đó nhấc chân đi đến trước quầy lễ tân.

Hai phút sau.

Khương Thâm quay trở lại bên cạnh cấp trên.

Khương Thâm thấp giọng nói: "Cung tổng, hai vị tiên sinh kia còn chưa tới."

Bí thư vừa nói xong, thì Cung Trầm nhíu mày nhấc chân liền đi.

Bí thư Khương Thâm mẫn cảm cảm thấy được, ngay lúc y vừa nói xong câu nói kia xong, thì trong một cái chớp mắt, tâm tình của cấp trên nhà mình liền trở nên cực kỳ ác liệt. Tin tức tố quanh quẩn trên người, cảm giác áp bách và lạnh lẽo cũng theo đó trở nên càng sâu.

Tin tức tố rượu vang đỏ khiến lưng người tê dại phiêu đãng trong không khí, từ từ tản ra tràn ngập.

Những chỗ mà Cung Trầm đi qua, không có người nào dám cười to ra tiếng.

Mọi người nín thở tĩnh khí, thở mạnh một hơi cũng không dám

Cung Trầm lạnh mặt, thẳng tắp mà đi về phía thang máy.

Trên đường, hắn nâng cổ tay, nhìn thời gian trên đồng hồ.

Bây giờ đã là 9 giờ hơn.

Đã là khi nào rồi mà vẫn chưa đến đây, dựa vào thái độ khinh mạn như thế mà còn muốn hắn đầu tư sao?

Nếu đổi lại người khác, thì sớm đã bị hắn liệt vào sổ đen.

......

Lúc này, bên kia.

Địch An khoan thai tới muộn.

Sở Thẩm Lộ ở trong công ty chờ đến lo lắng khó nhịn, thấy Địch An cuối cùng cũng đến, hắn thở phào một hơi đồng thời nhịn không được theo đó có chút phát điên hỏi: "Địch An sao bây giờ cô mới đến? Tôi chờ cô sắp một tiếng rồi đấy!"

Địch An vẻ mặt tủi thân.

Omega ủy khuất, "Hôm nay tôi thật sự có dậy sớm, nhưng ai biết được, sớm không kẹt xe muộn không kẹt xe, cứ cố tình lại kẹt xe ngay lúc tôi đi làm chứ."

Sở Thẩm Lộ duỗi tay vò vò đầu mình, bất đắc dĩ thở dài.

"Thôi thôi, thời gian không đợi người."

"Đừng lề mề ở công ty nữa, bây giờ chúng ta liền xuất phát."

Omega nghe tiếng, vội vàng nói câu từ từ.

Sở Thẩm Lộ bước chân chợt dừng, quay đầu lại.

"Làm sao vậy, còn chuyện gì cần phải xử lý sao?"

Omega ừm một tiếng, sau đó liền cúi đầu lấy ra bốn phần bữa sáng còn đang nóng hầm hập từ trong túi xách của mình.

Bước chân cô nhẹ nhàng mà đặt ở chỗ làm việc của bốn vị đồng nghiệp.

Omega nhiệt tình săn sóc nói: "Nhớ rõ phải nhanh chóng ăn, đừng để lạnh!"

Làm xong những việc này, Omega mới lại lần nữa mà trở lại bên cạnh Sở Thẩm Lộ.

"Xong rồi sếp, bây giờ chúng ta có thể xuất phát rồi."

Sở Thẩm Lộ không nói gì mà liếc mắt nhìn Omega một cái.

Omega mờ mịt mà đối diện với hắn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu cũng không ai nói gì.

Đợi nửa ngày cũng không đợi được bất cứ động tác nào của Omega, vẻ mặt Sở Thẩm Lộ không khỏi tội nghiệp nói: "Địch An, vậy bữa sáng của tôi đâu?"

Địch An nghe xong liền trợn mắt, không chút nghĩ ngợi: "Thì tự sếp bỏ tiền túi ra mua đi nha!"

Sở Thẩm Lộ buồn bực bĩu môi: "Dựa vào cái gì tôi phải tự mua chứ, cô thật là phân biệt đối xử!"

Địch An không chút do dự gật đầu: "Đúng vậy, tôi chính là phân biệt đối xử đó."

Sở Thẩm Lộ: "......"

Sở Thẩm Lộ lẩm bẩm lầm bầm, nhấc chân liền đi.

"Omega thật đáng ghét......"

Đi vào bãi đỗ xe, hai người một trước một sau mà lên xe.

Sở Thẩm Lộ ngồi ở ghế điều khiển khởi động xe.

Địch An ngồi ở ghế phụ, lấy ra túi trang điểm, động tác thành thạo mà bắt đầu trang điểm cho mình.

Địch An nhanh chóng đánh một lớp nền mỏng, lại thoa son môi màu đỏ thanh nhã. Sau đó quay đầu lại nhìn về phía Sở Thẩm Lộ, hơi có chút thấp thỏm hỏi: "Kiểu trang điểm này được không? Tôi sợ trang điểm quá đậm sẽ khiến chủ tịch tập đoàn Minh Uyên phản cảm."

Sở Thẩm Lộ không xác định nói: "Tôi cũng không biết...... Vậy cô cảm thấy kiểu trang điểm nào thích hợp, thì cứ trang điểm kiểu đó đi."

Địch An cảm thấy, nếu đi gặp chủ tịch của tập đoàn lớn, thì trang điểm đơn giản một chút hẳn là sẽ không dẫm phải điểm cấm kỵ.

Nghĩ như thế xong, cô cất túi trang điểm vào trong túi xách, tiếp theo bắt đầu lật xem bản ghi chú hợp đồng trong túi công văn của Sở Thẩm Lộ, cùng với các tư liệu liên quan đến công ty.

Thân phận hiện tại của cô là bí thư của sếp, vậy chắc chắn phải biết tư liệu liên quan đến công ty và nội dung hợp đồng.

Omega đang buồn rầu mà im lặng nhớ kỹ, đột nhiên, cô nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía vị trí điều khiển.

Địch An khẩn trương hỏi: "Đúng rồi, sếp, sau khi gặp được vị Cung tổng kia thì có gì cần phải chú ý sao? Tỷ như là nói chuyện không thể quá nhỏ giọng hay gì đó?"

"Tôi cũng không biết nữa." Sở Thẩm Lộ lắc đầu thở dài, "Tối hôm qua tôi còn tra thử tư liệu, nhưng cũng chẳng tra ra được gì."

Địch An nhíu mày, khó hiểu: "Không phải hôm qua sếp đã gặp được vị Cung tổng kia rồi sao?"

Sở Thẩm Lộ vò đầu, vẻ mặt trong lúc nhất thời có chút quẫn bách, "Cũng chỉ liếc mắt thấy một cái thôi, còn chưa kịp nói lời nào nữa."

Địch An thất vọng mà ờ một tiếng.

Xem ra đợi lát nữa cô chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.

Nói tới đây, Địch An nhưng thật ra lại nhớ đến một sự kiện.

Địch An hai mắt tỏa ánh sáng: "Nghe nói CEO của tập đoàn Minh Uyên là một Alpha đỉnh cấp? Là thật vậy chăng?"

Sở Thẩm Lộ gật đầu, "Đúng vậy."

Một hồi nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua, Sở Thẩm Lộ liền không khỏi cảm thán từ đáy lòng.

Sở Thẩm Lộ tấm tắc liên thanh cảm thán nói: "Đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Alpha đỉnh cấp đấy, khí thế của Alpha đỉnh cấp quả nhiên không phải là thứ mà những Alpha bình thường như tôi có thể so đâu, chỉ cần nhìn một cái thôi là đã khiến người khác run sợ rồi."

Địch An há hốc miệng, trong lòng không khỏi bắt đầu càng thêm tò mò chờ mong.

Cô từ trước tới nay cũng chưa từng nhìn thấy Alpha đỉnh cấp bao giờ đâu!

Nghĩ vậy, Địch An nhịn không được mà bắt đầu bát quái.

Địch An đè thấp giọng, vẻ mặt bát quái hỏi: "Vậy vị Cung tổng này có đối tượng rồi chứ?"

Sở Thẩm Lộ lắc đầu: "Không biết nữa, nhưng chắc chắn là đã sớm đính hôn với một Omega đỉnh cấp rồi đi. Cũng không nghĩ xem người ta là thân phận gì, sao có thể độc thân giống với chúng ta được?"

Địch An đặc biệt sửa đúng.

Địch An: "Không phải đâu sếp. Là sếp độc thân, chứ không phải chúng ta độc thân. Tôi vẫn có đối tượng đấy nhé!"

Sở Thẩm Lộ: "...... Lúc tôi đang lái xe, thì cô đừng nói chuyện!"

Sở Thẩm Lộ bắt đầu hoài niệm rất nhiều Bồ Dao Tri ngày hôm qua.

......

Một tiếng sau.

Hai người cuối cùng cũng tới nơi.

Xuống xe, đứng ở dưới tòa nhà của tập đoàn Minh Uyên, Địch An mặc một thân tây trang OL màu trắng tinh xảo, hơi hơi tròn miệng, có chút trợn mắt há hốc miệng nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt.

"Sếp......" Địch An đứng ở phía sau Sở Thẩm Lộ, hạ giọng nói, "So sánh với tập đoàn Minh Uyên, thì công ty chúng ta nhìn giống như là nhà vệ sinh vậy á."

Sở Thẩm Lộ: "......"

Sở Thẩm Lộ: "Địch An, tôi cầu xin cô, cô có thể bớt nói những lời khiến tôi tức giận có được hay không?"

Omega bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn ông sếp nhà mình một cái.

"Được rồi, lời nói thật cũng không cho nói...... Keo kiệt."

Sở Thẩm Lộ: "......"

Nắm tay của hắn hình như cứng.

Hai người đứng ở ngoài tòa nhà tập đoàn Minh Uyên, kiểm tra lại quần áo của lẫn nhau một chút, sau khi xác định không có gì xong, lúc này mới lấy hết can đảm, ưỡn ngực, cùng nhau đi vào.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.

Sở Thẩm Lộ dẫn Địch An đi vào đại sảnh lầu một, đến trước quầy lễ tân, sau đó ra vẻ thành thạo nói: "Cô hẳn còn nhớ tôi, ngày hôm qua tôi ——"

Mới vừa nói ra, đã bị một Omega lễ tân mỉm cười cắt ngang.

"Tôi biết rồi."

"Mời ngài chờ một lát."

Sở Thẩm Lộ ngượng ngùng mà à một tiếng, ngoan ngoãn đứng chờ ở tại chỗ.

Omega lễ tân mặc đồng phục gọi đến số điện thoại của phòng bí thư.

Điện thoại rất nhanh liền chuyển được.

"Bí thư Khương, bọn họ tới rồi."

"Bảo bọn họ đi lên đi."

"Vâng, tôi đã biết."

Điện thoại cắt đứt, Omega ngọt ngào đáng yêu ngẩng đầu.

"Mời hai vị lên tầng 36."

Sở Thẩm Lộ cầm lòng không đậu mà lộ ra tươi cười.

Sở Thẩm Lộ cười khà khà nói lời cảm tạ, "Cảm tạ!"

Nói xong, Sở Thẩm Lộ dẫn theo Địch An, kích động quay đầu liền đi.

Địch An có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cô sợ lỡ lời, cho nên cái gì cũng không dám nói.

Cô ngậm chặt miệng, nghẹn toàn bộ ở trong lòng, xụ mặt, giả bộ thành bộ dáng của một bí thư năng lực xuất chúng.

Hai người vào thang máy lên tầng, theo đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, hai người đến tầng 36.

Toàn bộ tầng 36 chỉ có một gian văn phòng.

Cũng chính là văn phòng chủ tịch.

Ngay cả vị trí làm việc của bí thư Khương Thâm, cũng là một khu vực lộ thiên.

Cho nên, Sở Thẩm Lộ và Địch An vừa mới ra khỏi thang máy, thì Khương Thâm liền thấy được bóng dáng của hai người.

Ngay lúc nhìn thấy đi theo sau Sở Thẩm Lộ không phải một Beta, mà là một Omega, không biết vì sao, Khương Thâm không khỏi nhăn mày lại.

Sở Thẩm Lộ không hề có cảm giác gì đối với việc này.

Hắn dẫn Địch An, tươi cười đầy mặt đi tới trước mặt Khương Thâm.

"Cái kia......"

Khương Thâm cắt lời.

"Ngài chờ một lát."

Nói xong, cầm lấy máy bàn trước mặt, gọi cho cấp trên Cung Trầm.

Khương Thâm cung kính nói: "Cung tổng, tới rồi."

Trong điện thoại, Cung Trầm hỏi lại: "Hai người."

Khương Thâm hơi chần chờ nửa giây: "...... Vâng."

Cung Trầm cảm thấy được bí thư chần chờ trong điện thoại.

Nhưng hắn không nghĩ quá nhiều.

Giờ phút này, việc người nào đó sắp đến đã chiếm cứ toàn bộ lực chú ý của hắn.

Hắn không có cách nào phân tâm đi chú ý chuyện khác.

"Để cho bọn họ vào đi."

"Vâng."

Điện thoại cắt đứt, Khương Thâm ngẩng đầu nhìn về phía Sở Thẩm Lộ và Địch An.

"Hai vị có thể vào rồi."

Sở Thẩm Lộ kích động siết chặt nắm tay.

Lòng bàn tay của Địch An cũng khẩn trương đến mức toát ra mồ hôi nóng.

Đồng dạng.

Bên kia, Cung Trầm đang ngồi trong văn phòng, dáng ngồi cũng theo đó cầm lòng không đậu mà hơi hơi đoan chính vài phần.

Sở Thẩm Lộ nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa văn phòng.

"Vào đi."

Sở Thẩm Lộ nín thở tĩnh khí, dẫn Địch An đi vào.

Địch An co quắp đuổi kịp.

Trong văn phòng, Cung Trầm chậm rãi giương mắt.

Sau khi nhìn thấy Omega phía sau Sở Thẩm Lộ, thì vẻ mặt của Cung Trầm cứng đờ.

Khóe mắt hắn co giật một chút, nháy mắt buột miệng thốt ra: "Cô là ai."

Omega nhận được ánh mắt của Cung Trầm liền ngẩn ra.

Địch An vô thố duỗi tay chỉ chỉ mặt mình, ánh mắt có chút mờ mịt.

"Tôi sao? Tôi, tôi là......"

Cung Trầm nhắm mắt, đau đầu mà duỗi tay đè đè huyệt Thái Dương.

Hắn cảm thấy phiền lòng.

Hắn không kiên nhẫn mà cắt lời cô.

"Dừng, cô không cần phải trả lời nữa."

Hắn tâm phù khí táo, tâm tình ác liệt.

Cung Trầm đột nhiên hỏi bất thình lình: "Beta ngày hôm qua đến cùng cậu đâu?"

......Beta?

Sở Thẩm Lộ sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại đây là đang hỏi về Bồ Dao Tri.

"Cung tổng là đang hỏi Dao Tri sao? Bây giờ cậu ấy đang làm việc trong công ty, xin hỏi ngài hỏi cậu ấy là.....?"

Cung Trầm không đáp.

Cung Trầm lời ít mà ý nhiều.

"Lần sau dẫn cậu ta lại đây."

Sở Thẩm Lộ kinh ngạc không hiểu ra sao.

"...... Dẫn Dao Tri tới sao?"

Tuy rằng hắn thật sự cũng muốn để Dao Tri cùng hắn đến đây, nhưng ngay cả chủ tịch tập đoàn Minh Uyên đã nói như vậy, vậy có vẻ cực kỳ quỷ dị và kỳ quái.

Lúc này Cung Trầm đã hoàn toàn không còn tâm tình gì nữa.

CungTrầm lạnh lùng nói: "Các người có thể đi rồi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.