Trời đã tối màu dần, hoạt động một cũng đã kết thúc.
Cậu mệt mỏi đỡ cái lưng vì phải né qua né lại của mình nên giờ nhức nhói khôn nguôi. Kỷ Duyệt rủa thầm: “Má…đau vãi”
“Hù”
Một người đứng ra sau lưng cậu một cách lặng lẽ, không một tiếng động chạm vào vai cậu rồi thổi một làn hơi. Cậu giật mình run lên một cơn, tai đỏ ửng vì nhột, cọc cằn nhìn lui sau.
“Mộc Mộc….QAQ” Cậu oán trách tỏ vẻ hung dữ.
“Haha, tớ xin lỗi, xin lỗi nha ;>>”
“Có chuyện gì vậy?” Cậu hỏi.
“Thì cũng không sao…tớ…má…tớ sẽ không bao giờ đụng tới mấy cái này nữa đâu!!!” Cô ngã ngay vào lòng của cậu khóc lóc.
“Sao vậy?”
“Chúng nó tranh nhau muốn sứt đầu mẻ trán, giật giấy để trả lời câu hỏi, xô qua xô lại đẩy qua đẩy lại. Ôi cái lưng của tôi…TAT”
Cậu vỗ vai người kia, ánh mắt đồng tính: “Chúng ta chung cảnh ngộ nè…”
…----------------…
“Lạc Mộng không thấy đâu nữa!” Một bạn học sinh hét lên đầy hoảng loạn.
“Cái gì!?” Nguỵ Minh đang ngồi uống nước vì mệt nghe vậy đứng phắt dậy đến chỗ người kia hỏi rõ chuyện.
Mọi người xúm lại rồi đi báo giáo viên, giáo viên đi hỏi các lớp khác đều không thấy lẫn không có.
Cố Diệp lên tiếng: “Lần cuối cùng thấy cậu ấy là khi nào?”
“…Tớ thấy ở Kỷ Duyệt…”
Mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ hết dang cậu. Kỷ Duyệt thật sự không biết gì hết, cậu chỉ biết là tình tiết gắn kết của thụ chính x Cố Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beta-trong-truyen-chi-muon-lam-ca-muoi/3559146/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.