Chương trước
Chương sau
Quân Kiến Đen đột nhiên rút lui khỏi chiến trường, quân Blackburn cũng không

có động tĩnh gì nữa, Adios dự đoán hẳn là kế hoạch của anh với đại hoàng tử đã thành công rồi.

Kẻ tên Kai này rất mạnh, rất điên cuồng, nhưng ở hôm đàm phán hắn ta đã mất bình tĩnh làm lộ ra điểm yếu của mình.

Không phải thứ gì khác... Chính là Kai'Sa. (1

Người khiến Kai'Sa vô tình nghe được những điều xấu mà Kai đã làm là anh, người giúp Kai'Sa thuận lợi đào tẩu cũng là anh làm, người hỗ trợ cậu ta đi tới đây cũng là do anh lên kế hoạch.

Mọi thứ đều đã được tính toán. (2

Mặc dù không tóm gọn được cả quân Kiến Đen nhưng ít nhất cuộc chiến vô nghĩa này đã kết thúc, anh cũng có thể trở về bên Lâm Triết, người mà anh nhớ thương không dứt. (4)

Mấy lần đọc báo của Nhậm Bác gửi tới nói bệnh tình của Lâm Triết ngày càng nặng, gần đây nhất còn đã quên mất anh là ai, trái tim Adios đau đớn không thôi, nhưng anh tự tin bản thân có thể khiến Lâm Triết yêu mình lần một thì anh cũng có thể khiến cho cậu yêu mình lần hai, lần ba hay bất cứ bao nhiêu lần cũng vậy. (T)

Trong vòng một ngày, Adios thỏa thuận với đại hoàng tử về việc kết thúc chiến tranh, nói rằng đế quốc rất khâm phục lòng dũng cảm của anh ta, rất ủng hộ anh ta lên làm nữ vương mới của Blackburn, mong rằng hai nước sẽ giao lưu hòa bình lại với nhau như ban đầu.

Còn lại những việc khác như chữa thương, sửa chữa tàu hay liên lạc với tàu chuyên chở năng lượng của trạm vụ trụ tới để chuẩn bị quay về đế quốc anh giao lại cho cấp dưới của mình xử lý, chỉ hai ngày sau đội quân đế quốc chính thức khởi hành trở về.

Khi báo cáo về trận chiến được đưa tới tay bệ hạ, Halem vô cùng hài lòng về cách xử lý của Adios, vừa không mất hòa khí hai nước, vừa giảm tổn thất không đáng có, lại còn có thể đánh đuổi được đám tinh tặc Kiến Đen kia.

Trận này đúng nghĩa thì không phải là một thắng nhưng là thắng ở trong tim mỗi người dân đế quốc và cả người dân Blackburn.

Nhất là khi đọc tới đoạn Tạ Dư Quang bị thương, Halem thật sự nể phục Adios có thể bình tĩnh đưa ra lựa chọn cho đại cuộc, nếu là anh ta nhìn thấy bạn

mình bị kẻ địch bắn ngay trước mắt, sợ rằng sẽ lao lên tử chiến với kẻ địch ngay tức khắc.

Cũng may năm đó Adios không hề có ý định tranh giành ngôi vua.

Hoàng hậu mở cửa bước vào, thấy Halem ngồi bần thần thì liền đi tới hành lễ rồi bóp vai cho anh ta, giọng nhẹ nhàng hỏi han. 1

11

Người đang suy nghĩ chuyện gì vậy?".

Bệ hạ thoải mái hơi ngửa về sau để hưởng thụ cảm giác khoan khoái trên vai " Ta đang nghĩ... Nếu năm đó Adios được kế vị thì tốt biết bao, anh ấy làm tốt hơn ta bao nhiêu".

Vecsate ngừng động tác trên tay lại " Ta lại thấy đức vua tiền nhiệm đã lựa chọn đúng đấy chứ?".

" Vì sao?" Halem thắc mắc.

Hoàng hậu lại tiếp tục giúp anh ta bóp vai " Adios mặc dù tài giỏi ở nhiều mặt nhưng tính cách chỉ hợp nơi chiến trường, còn ngôi vua không chỉ cần có sức mạnh và trí tuệ mà còn cần phải là biểu tượng của đế quốc, là người thấu hiểu mọi vấn đề".

Halem giữ tay Vecsate lại vân vê trong tay " Vậy nên ta rất tự hào vì có một trợ thủ như Adios ở bên... Đương nhiên là cả hoàng hậu nữa".

Vecsate rụt tay lại mỉm cười lễ độ " Ta nào có công lao gì".

Halem đứng dậy đối diện với Vecsate " Khi chỉ có hai chúng ta em không cần phải tỏ ra lễ nghĩa làm gì, là ta mấy năm nay bận việc quản lý quốc gia mà quên mất không để tâm nhiều tới em".

" Em vốn là một con chim tự do bay cao bên ngoài nhưng lại bị ta vây hãm trong hoàng cung lạnh lẽo này, ta hứa với em, sau này ta sẽ không như vậy nữa".

" Chỉ cần em vui thì có thể xuất cung bất cứ lúc nào, tôi muốn em coi nơi này là nhà của chúng ta chứ không phải là một cái lồng vàng xa hoa nhưng cô độc".

Hai mắt hoàng hậu đỏ lên, nước mắt chảy ngược vào trong không rơi xuống rồi bật cười vui sướng " Cuối cùng cũng tới ngày ngài chịu hiểu cho ta rồi".

Ta xin lỗi" Halem ôm Vecsate vào lòng " Ta xin lỗi em rất nhiều... Ngày mai chúng ta cùng xuất cung đi chơi nhé, ta cũng lâu lắm rồi không dạo chơi phố chợ như hồi trẻ".

Được" Vecsate mếu máo " Ta muốn ngài giúp ta gặp thật nhiều gấu bông giống như năm xưa".

" Đều nghe em, ngày mai không có vua và hoàng hậu, chỉ có ta và em, một đôi tình lữ đi hẹn hò". (4)

Vecsate không nhịn được mà bật khóc " Ngài có biết không Halem, ta đã không ít lần nghĩ tới cái chết chỉ vì mỗi ngày đều phải tỏ ra thật lễ nghĩa không được sai phạm chút nào, ta đã chỉ nghĩ được tới cái chết vì ta cảm thấy thật bất lực, nhưng ta vẫn lựa chọn ở lại thế gian này bởi vì nơi này có ngài đang sống, nên ta đã cố gắng duy trì tới bây giờ". ( 1 )



Hoàng hậu ngày thường luôn lạnh nhạt lễ độ nay lại bật khóc tới run cả người, Halem mới nhận ra mấy năm này anh ta quá chú tâm vào công việc mà xa cách với người chung chăn với mình thế nào.

Halem cầm lấy hai tay Vecsate rồi vứt bỏ tôn nghiêm của mình mà quỳ xuống

" Sau này nếu em bất mãn điều gì ở ta thì có thể mắng ta, phạt ta nhưng nhất định không được tự dằn vặt chính mình, em cũng không cần phải cố gắng làm hài lòng ánh nhìn của mọi người, em có thể làm chính mình, ta sẽ không để bất kỳ ai dám phán xét gì cả".

Nhìn vị vua đứng đầu một đế quốc quỳ dưới chân mình, tâm trạng Vecsate cũng đỡ hơn một chút.

Tin tức về trận chiến mau chóng được lan truyền công khai, dự tính chỉ khoảng gần hai tuần nữa là Adios và Tạ Dư Quang sẽ về tới đế quốc.

Và...

Có rất nhiều thứ bất ngờ đang chờ đợi bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.