Chương trước
Chương sau
Con hắc báo đã rơi vào nguy hiểm nên nó nhanh chóng tiến vào trạng thái cuồng bạo, đây là một kỹ năng vùng vẫy vô cùng khó chịu của sinh vật này, do loài này cũng được tìm thấy ở một số tinh cầu mang sự sống khác nên kỹ năng này cũng được đưa vào tài liệu cho thí sinh tham gia lần này.

Hắc báo lúc này đang điên cuồng tìm lối thoát nhưng đám thực vật liên tục tấn công nó như không biết mệt. Nó không biết rằng kẻ chủ mưu vẫn ở xa xa đó điều khiển dị năng, bắt thú không cần xuất hiện.

Nhưng lúc này một sự kỳ lạ đã diễn ra. Một áp lực khủng khiếp lan tràn tới từng lỗ chân lông của tất người ở đây. Cao Vũ đang theo dõi quá trình bắt hắc báo thì bỗng nhiên bị một lượng tin tức tố khổng lồ hù cho xém nữa ngã nhào xuống dưới cây.

Mùi hương tin tức tổ của alpha đối với alpha là sự đối địch, nên nếu có alpha nào đó toả ra pheromone sẽ coi như là một sự khiêu khích gây hấn.

Đến cả Cao Lăng cũng hai mắt trợn tròn, mồ hôi chảy đầy đầu bởi chất lượng của tin tức tố này quá cao, phải ngang hàng với alpha cấp S.

Nhưng chẳng lẽ bọn hắn xui xẻo đến mức gặp alpha cấp S tại đây sao? Vả lại tại sao lại có một lượng tin tức tố khủng khiếp xung quanh khu vực này như vậy? Bọn hắn không biết được.

"Đcm, Tin tức tố của alpha cấp S!!"

"Fuck, sao ở đây lại có sự xuất hiện của alpha đỉnh cấp thế này! Tôi chạy trước đây."

"Chờ tôi với, tôi sắp bị lượng tin tức tố này hun đến ngất rồi."

Đám alpha kia đều như thống nhất hành vi mà cùng rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của pheromone nồng đậm này. Mùi pheromone tanh nồng của máu tươi, vừa cay mũi vừa khó chịu.

Beta như Đường Nguyên cũng đã nhận ra hiện diện của một kẻ không mời mà tới. Từng lỗ chân lông của cậu đều kêu gào bởi sự khó chịu do bản năng của beta.

"Phịch"

Âm thanh một thứ sắc nhọn đâm thủng qua da thịt, cậu còn nghe được tiếng xương cốt ẩn nhẫn bên trong đó, cậu dần nhận ra gì đó nên không tiện để ý mấy tên alpha đã bỏ chạy hết.

Xung quanh đây dần rơi vào yên tĩnh vốn có của nó, thứ sinh vật vùng vẫy duy nhất nãy giờ cũng đã bất động, nằm yên gần cửa hang.

Cậu không thể nào nhìn rõ hiện trạng của sinh vật đó, chỉ nằm một đống như thể chỉ còn là cái xác sau khi sinh mệnh đã bị rút cạn.

"Nhìn gì vậy?"

Đường Nguyên bị một âm thanh bất thình lình vang lên ở cành cây kế bên cậu làm cho giật mình. Cậu bất ngờ nhìn qua thì thấy một người đàn ông cao lớn, nhưng không thể nào sánh bằng với alpha cấp A được.

Khoác trên người là bộ quân phục nhưng do điều kiện ánh sáng không cao nên không thể nào nhìn rõ được. Cậu vẫn có thể nhận ra ánh mắt màu hổ phách kia thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đêm.

Một kẻ không mời mà đến, đã vậy còn xuất hiện kế bên cậu lúc nào mà Đường Nguyên không hay biết. Đường Nguyên nhanh chóng nhảy xuống cây chạy xa nơi này về phía gần hang động vẫn đang toả ra chút ánh sáng đỏ.

Trên đường cậu nhận ra cái xác của hắc báo nằm trên mặt đất, nằm sấp giống như chỉ đang say nồng nếu như không phải ngửi được mùi máu tanh nồng từ thân xác to lớn này.



Cậu nhanh dùng dị năng xé toạc đi đống lá bọc bên ngoài màu nâu sẫm có tác dụng che màu kia để lộ ra chiếc bọc lá màu xanh lá chứa bên trong là thứ chất lỏng đỏ tươi sáng rực.

Xung quanh cái hang hơn 10 mét đều có một cái đèn tự chế từ chất lỏng phát sáng của loài bọ kia. Đường Nguyên lúc này mới nhìn về phía hướng người đàn ông bỗng dưng xuất hiện.

Âm thanh trầm thấp của người đàn ông không mang theo ác ý làm cậu càng thêm rợn người. Cơ thể vẫn đang khó chịu bởi mùi hương pheromone nồng nặc trong không khí, rất tiếc là cậu không thể nhận ra nó.

"Không cần phải phòng bị vậy đâu?"

Người đàn ông từ hướng Đường Nguyên núp lúc nãy đi từng bước chậm rãi lại gần đây. Khi người đàn ông đi vào phạm vi chiếu sáng thì Đường Nguyên mới nhìn thấy tổng thể của người này.

Ngũ quan sáng sủa, khoác trên mình quân phục. Nhưng thắc mắc của cậu liền nổi lên ngay khi mới nhìn thấy trang phục của người này, không phải đồng phục của alpha hay beta, mà lại là đồ của quân đội, tại sao người của quân đội lại ở đây.

"Rốt cuộc anh là ai?"

Đường Nguyên không đánh giá được tên này là bạn hay là thù. Không dám làm ra hành động lỗ mãng ảnh hưởng đến toàn cục.

"Cậu thiếu niên này không thấy tôi mặc gì sao? Tất nhiên là lính do cấp trên phái xuống đây đi tìm và bổ sung lương thực cho các beta rồi."

Đường Nguyên chấm hỏi to bự ở trong lòng. Đưa đồ ăn? Mắc gì không đưa vào lúc sáng chiều, chờ tối đêm như này có hù người ta hay không chứ.

Nhưng lời nói của kẻ này không phải không có căn cứ. Người tham gia không được mang theo vật dụng sinh hoạt hay quần áo gì cả, chỉ có thể mang theo vũ khí hay các dụng dụng cụ có tác dụng cho sinh tồn như súng hay là cơ giáp đã được thu nhỏ gì đó,...

Một đống chấm hỏi đã được đặt ngay khi người này nói ra cái câu chứa đầy một đống sự vô lý kia.

"Tôi nhớ là đây là một chuyến sinh tồn thuần mà, làm sao lại có chuyện phân phát lương thực gì đó chứ?"

"Thượng tướng Khắc Tư chính là người ban hành mệnh lệnh này, chúng tôi không thể nào không tuân mệnh."

Người đàn ông kia trả lời một cách hợp tình hợp lý khiến cho Đường Nguyên cũng biết phản bác thêm gì nữa.

"Vậy là cũng có nhiều người như anh cung cấp lương thực cho những người là beta như tôi?"

"Đúng vậy, thượng tướng Khắc Tư là một người rất nghiêm khắc trong công việc nhưng beta lại không thể nào sinh tồn thuần túy mà không có sự hỗ trợ được, do đó mới phái những chiến sĩ như tôi đến hỗ trợ lương thực đủ cho 2 ngày."

"Tại sao không phải là hỗ trợ cho tới ngày cuối cùng?"

"Cậu hỏi hơi nhiều rồi đấy cậu trai trẻ"



Người lính nở nụ cười không rõ tà hay thiện về phía cậu. Trên lưng đeo một chiếc balo phồng lên, có thể nhận ra bên trong có rất nhiều đồ.

"Hỏi xíu gì căng, chỉ đưa đồ xong anh sẽ rời đi sao?"

"Ùm, nhiệm vụ của tôi đến đó là kết thúc.

"Vậy mau đưa lẹ đi."

"Cậu lại đây."

Người đàn ông lấy balo từ phía sau ra bắt đầu lấy ra một ít thực phẩm đóng hộp từ trong ra. Đường Nguyên lại gần để nhận đồ, đưa tay xuống chuẩn bị lấy đồ.

Đường Nguyên nhanh chóng vận lực khiến cho động tác đưa tay xuống thành một cú đấm về phía người đàn ông. Gã ta nhanh chóng né được và vươn tay muốn bắt lấy tay cậu.

Đường Nguyên nhanh nhẹn lùi về sau né xa người đàn ông.

"Ôi, sau tự nhiên muốn đấm tôi vậy?"

Người đàn ông nhìn về phía cậu bằng ánh mắt như không thể tin được người này lại muốn đánh mình. Nhưng nhận lại chỉ là vẻ lạnh lùng và khó chịu của Đường Nguyên.

"Còn giả bộ?"

"Haha, bị phát hiện mất rồi."

Người đàn ông vẫn không tỏ vẻ gì khi bản thân bị lộ mất việc không phải là người tiếp tế lương thực gì cả, vẫn cười tươi được.

"Tôi diễn như thật vậy mà sao bị phát hiện được vậy?"

"Ồ, chắc là do tui đoán đấy"

Việc tên này bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này đã rất kỳ lạ rồi, đã vậy còn xuất hiện kế bên cậu sờ sờ mà làm cho cậu không nhận ra. Đã vậy còn tiện tay giết chết con hắc báo có tốc độ cực khủng đã rơi vào trạng thái cuồng loạn mà gần như không cần phải làm gì nhiều.

Nhiêu đó sự vô lý đã bác bỏ hết mọi lời nói phía sau của người đàn ông này.

"Ây dà, có vẻ như tôi còn hơi thiếu chút về sự logic trong lời nói như con người nhỉ?"

Người đàn ông lầm bầm gì đó trong miệng nhìn xuống đất. Sau đó lại nở một nụ cười rộng đến gần mang tai về phía Đường Nguyên. (2)

"Nhưng không sao cả, ta sẽ tiếp đãi em thật chu đáo, nữ vương của ta"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.