Kỳ Dịch dựa vào cửa sổ, hâm mộ nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài.
Từ lúc bạn xấu tới cứu cậu thất bại đã qua hơn một tháng, cậu cũng ở nơi này hơn một tháng.
Nam nhân không rời bỏ cậu, thậm chí còn dọn hết tất cả đồ đạc của cậu lại đây.
Cho dù nhìn từ góc độ nào, nam nhân quả thật đối xử với cậu rất tốt, trừ việc không cho cậu ra ngoài, cơ hồ đều không có chỗ bắt bẻ.
Nghe được tiếng bước chân quen thuộc sau lưng, Kỳ Dịch quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ ủy khuất nhíu mày, bộ dáng lã chã chực khóc.
“Sao vậy?” Nam nhân kinh ngạc.
Kỳ Dịch bĩu môi: “Em muốn ra ngoài chơi.”
Sau một tháng vừa rồi lá gan của cậu cũng to hơn không ít, dám đưa ra yêu cầu trước mặt nam nhân.
“Ai nói không cho em ra ngoài đi chơi?” Nam nhân xoa đầu cậu, “Tôi không phải muốn nhốt em lại.”
Kỳ Dịch chớp chớp mắt: “Nhưng mà anh không cho em ra ngoài.”
“Đó là bởi vì trước đó chưa chuẩn bị xong.”
Trên tay nam nhân là một cái hộp nhỏ, mở nắp hộp ra.
“Đây là cái gì?” Kỳ Dịch tò mò hỏi.
“Quà cho em.”
Kỳ Dịch cầm đồ vật bên trong: “Anh tặng em một cái thắt lưng sao?”
“Phụt ——” nam nhân bị chọc cười, trêu đùa nói, “Eo của em nhỏ như vậy sao?”
Hắn ném hộp xuống, cầm quà từ trong tay Kỳ Dịch.
“Mang ở đây.” Nam nhân nghiêm túc giúp Kỳ Dịch mang lên.
Một vòng cổ nhỏ mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beta-da-can-cau/2195240/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.