Ta nhìn thấy Ôn Uyển đột nhiên xuất hiện từ phía sau núi giả, đôi mắt nhìn ta như muốn g.i.ế.c người, toàn thân run rẩy không nói nên lời, chớp chớp mắt, cười nhạt nói: "Nhưng mà ngươi đã có Thế tử phi rồi."
"Ta có thể lập nàng ta, cũng có thể phế truất nàng ta, chỉ cần nàng quay về, vị trí Thế tử phi chính là của nàng."
Sắc mặt Ôn Uyển trong nháy mắt trắng bệch, ngay cả phấn son cũng không che nổi.
Ban đầu ta tưởng rằng nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của nàng ta, ta sẽ rất hả hê, ít nhất cũng phải có chút vui sướng khi được trả thù, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi bi ai khó tả.
"Nàng ta là chủ mẫu tương lai của ngươi, hiện tại ngươi thuận theo nàng ta một chút, sau này cũng bớt chịu khổ sở."
"Đây là cái giá mà ngươi phải gánh chịu."
"Ngọc Nhi đến chỗ Vương công tử, còn nhớ đến bản thế tử sao?"
...
Những lời nói vô tình và quen thuộc kia đột nhiên ùa về, không ngừng quanh quẩn trong đầu ta, giày vò thần kinh của ta.
Nam nhân bạc tình, ngay cả cách bạc tình cũng giống nhau, giống nhau đến mức khiến người ta đau lòng.
Trên hành lang cách đó không xa, Trần Thận đã dẫn theo hộ vệ tìm đến, gương mặt nho nhã thường ngày giờ đây đã tràn đầy tức giận.
Ta nhìn người nam nhân thật sự vì ta mà đến, cảm giác như có thứ gì đó trong lòng đã hoàn toàn buông bỏ, mỉm cười nói: "Lý Cứ, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beo-dat/3584412/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.