Cho đến năm đó ta bị Lý Cứ đưa đến biên ải, bị hắn liếc mắt một cái liền nhận ra.
Nhưng mà lúc đó, gia đình ta đã sa sút, ta cũng đã trở thành thông phòng của Lý Cứ, căn bản không nhận ra hắn.
Ba năm trước, sau khi ta tỉnh lại, trong tiếng gọi đầy vui mừng của các nha hoàn ma ma, người đầu tiên chạy vào chính là hắn.
Sau đó, hắn lấy đôi bông tai và trâm cài tóc mà năm đó ta để lại cho hắn ra, ta mới nhớ ra hắn là ai.
Hắn nói, kỳ thật lúc trước hắn đã cầm đôi bông tai và trâm cài tóc đó đi, sau này phải mất rất nhiều công sức mới chuộc lại được.
Lúc đó ta vừa mới tỉnh lại, thân thể suy nhược, không thể ngồi dậy, hắn liền ngồi bên giường canh giữ ta, nói: "Không biết hiện tại ta, có thể báo đáp ân tình của tiểu thư ngày đó chưa?"
Hắn lúc đó so với trước kia đã khác nhau một trời một vực.
Hắn của lúc ở trong miếu đổ nát kia quen chịu đựng cảnh đói khổ, thường xuyên không cười, lòng tự trọng của thiếu niên khiến hắn không muốn lộ ra chút dáng vẻ khúm núm nào. Còn hắn của hiện tại lại thường xuyên mỉm cười, nhưng lại chẳng còn ai dám coi thường hắn nữa.
Sau này lúc chúng ta thành thân, hắn đã vào Nội các, trở thành Thủ phụ trẻ tuổi nhất, các nhà muốn gả nữ nhi cho hắn ở kinh thành nhiều không kể xiết, hắn lại cưới ta, một nữ nhân không có tiếng tăm gì.
Mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beo-dat/3584411/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.