Bên ngoài thành truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, từ xa đến gần, một mảnh bụi đất bay lên, một nhóm người cưỡi ngựa phi nhanh, đi đến trước cổng thành, người dẫn đầu lại chính là vị Trần đại nhân kia.
Thế tử ngừng cười, ôm ta nhìn về phía đội ngũ phía dưới, một đường bụi đất cuồn cuộn, thúc ngựa vào thành.
Giọng nói của thế tử lại khôi phục sự bình tĩnh như trước, chậm rãi nói: "Ngọc Nhi có biết, vị Trần đại nhân này là ai không?"
Ta lắc đầu, nói không biết.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Hắn là giám quân do hoàng thượng phái đến biên ải, trên danh nghĩa là giám quân, nhưng thực tế là giám sát ai, thì còn chưa biết được."
Ta ngẩn người ra, hiện tại không có chiến tranh, quả thật không cần giám quân.
Hóa ra hiện tại Phủ Trấn Bắc Vương cũng như đi trên lớp băng mỏng sao, trách không được lại lựa chọn kết thông gia với phủ Lễ bộ Thượng thư, hóa ra là đã khiến vị trong hoàng thành kia kiêng dè, cho nên mới muốn liên kết với văn thần, củng cố địa vị?
Trước khi ăn tết, chúng ta trở về kinh thành.
Thời gian ở biên ải giống như một giấc mộng thoáng qua.
Điều gì đến cũng sẽ đến. Hôn lễ của thế tử được ấn định vào mùa hè năm sau.
Nhưng trước khi thế tử phi vào cửa, lại đưa ra một yêu cầu, chính là đuổi ta đi.
Nàng ta đã tìm cho ta một nơi ở tốt, chính là đại công tử của phủ Tả Đô Ngự Sử, Vương Diên.
Cảm giác nhớt nhát và ghê tởm dường như vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/beo-dat/3584404/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.