Thời tiết hôm nay thật là đẹp.
Phong cảnh nơi đâu cũng đẹp, không có chút u ám nào!
Lý Đức Tráng vui vẻ nhảy nhót quay về lều trại của Mục Giản. Mục Giản đang đọc sách, nghe thấy hắn chạy vào, y ngước mắt, trên mặt treo một nụ cười:
“Lý thị vệ vui vẻ vậy sao? Nha hoàn của tam tiểu thư hợp với ý ngài chứ?”
Lý Đức Tráng thành thật, “Hợp ý!”
Đương nhiên là thích rồi.
Cô nương xinh đẹp ai mà không thích?
Lý Đức Tráng bước đến trên bàn, vui vẻ: “Nàng ấy còn hẹn ta chiều nay đi ngắm hoa.”
Mục Giản chăm chú nhìn hắn một lát, bỗng nhiên cười nói: “Bây giờ mới vào đầu tháng ba, trăm hoa còn chưa đua nở. Làm gì có hoa mà ngắm? Chỉ là cái cớ để hẹn ngài ra ngoài thôi.”
“Ta cũng nghĩ vậy!”
Lý Đức Tráng càng nghĩ càng vui, nhịn không được mà ngân nga hát.
Ý lạnh trong mắt Mục Giản trào ra, như một tấm lưới muốn vây lấy Lý Đức Tráng, nhưng hắn lại không thể phát hiện ra.
Chỉ tiếc rằng mộng đẹp của Lý Đức Trang tới buổi chiều đã tiêu tan. Cô nương muốn hẹn hắn rơi xuống nước, chết đuối. Khi thị vệ vớt lên, khuôn mặt nàng ấy đã trắng bệch.
Nha hoàn này đã ở bên Đỗ Ngôn Thu rất nhiều năm, cũng có chút cảm tình.
Đỗ Ngôn Thu tới xem người, nước mắt chảy dài.
Một tỳ nữ trượt chân rơi xuống nước chết đuối, không tính là chuyện lớn lao gì. Ở trường săn chẳng có phong thanh, còn chẳng bằng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-trang-du-do/3457124/chuong-30.html