Chương trước
Chương sau

Phía chỗ ngồi xung quanh nơi cưỡi ngựa có một thiếu nữ dung mạo thanh tao diễm lệ, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt trên tay.

“Châu Nhi, đó là ai vậy?”

Thị nữ nên cạnh nghển cổ nhìn theo: “Là Cửu điện hạ đó.”

“Ta hỏi người cưỡi chung ngựa với y là ai?”

“Chuyện này…”

Thị nữ không biết.

Đỗ Ngôn Thu chậm rãi đong đưa quạt tròn trong tay, ngẫm nghĩ một hồi: “Một lát nữa ngươi tránh mặt Cửu điện hạ, gọi hắn tới đây giúp ta.”

“Vâng.”

Lý Đức Tráng cưỡi ngựa với Mục Giản một lát, đến khi quay về, bởi vì lão Hoàng đế đã lâu không gặp con trai, nhất thời muốn gặp y, bèn gọi Mục Giản đi mất rồi.

Lý Đức Tráng đang tính trở về lều trại một mình thì bỗng nhiên lại bị một tiểu nha hoàn cản lại. Nha hoàn cười ngạo nghễ, vênh váo tự đắc: “Tiểu thư nhà chúng ta kêu ngươi qua đó gặp.”
Lý Đức Tráng nhìn theo tầm mắt của nha hoàn.

Ơ…

Tiểu thư nào?

Nha hoàn nói: “Tam tiểu thư của thượng thư phủ.”

Lý Đức Tráng bừng tỉnh, nhớ lại khi nãy hắn đã cưỡi cùng một con ngựa với Mục Giản, cảnh tượng này có thể đã bị nàng ta trông thấy. Xem chừng là nàng đang nổi cơn ghen, hắn vội vàng chắp tay nói: “Xin nhờ cô nương dẫn đường.”

Tiểu nha hoàn hừ lạnh một tiếng, dẫn Lý Đức Tráng đi.

Tam tiểu thư tuy rằng là con thứ, nhưng dẫu sao cũng là thiên kim của thượng thư phủ. Gia thế hiển hách, dung mạo xinh đẹp. Bàn tay trắng nõn của nàng ta nắm lấy cán quạt tròn, phất qua phất lại.



Đỗ Ngôn Thu nói: “Ngươi là người bên cạnh Cửu điện hạ sao?”

“Thưa vâng.”

“Tên gọi là gì?”

“Lý Đức Tráng.”

“Trước giờ ngươi vẫn luôn đi theo bên cạnh điện hạ sao?”

“Đúng ạ.” Lý Đức Tráng hỏi gì đáp nấy.
“Vậy có từng nghe điện hạ nhắc về ta chưa?”

Câu này Lý Đức Tráng biết!

“Bẩm tiểu thư, đương nhiên là có.”

Đỗ Ngôn Thu dùng quạt tròn che nửa mặt, nhoẻn miệng cười. Khi nàng bỏ quạt tròn xuống, khuôn miệng lại trở về như cũ.

“Điện hạ nói gì về ta?”

Câu này Lý Đức Tráng biết rõ!

“Điện hạ khen tiểu thư rất nhiều, cả một đêm cũng không nói hết. Nô tài ngu dốt, không nhớ hết được. Chỉ nhớ rõ điện hạ thường hay ví tiểu thư như ánh trăng trên bầu trời vậy.”

Đỗ Ngôn Thu mừng khôn xiết.

“Ngươi và điện hạ hẳn là quan hệ rất tốt, điện hạ còn cưỡi chung một ngựa với ngươi.”

“Nô tài vụng về, không biết cưỡi ngựa, vậy nên điện hạ mới dạy nô tài.”

Đỗ Ngôn Thu vỗ quạt lên chóp mũi, trong đầu toàn là hình ảnh Cửu điện hạ oai phong tuấn tú. Trên má thiếu nữ thoáng ửng hồng.
Nàng ta im lặng một lát rồi mới nhìn về phía Lý Đức Tráng.

“Ngươi muốn học cưỡi ngựa sao?”

“Bẩm tiểu thư, đúng ạ.”

“Ta sẽ phái người dạy ngươi.”

Đỗ Ngôn Thu không nhỏ mọn, người trước mặt này cũng cực kỳ tuấn tú, khiến cho nàng ta nảy sinh thiện cảm. Nàng ta muốn lấy lòng người bên cạnh điện hạ, sau này hỏi thăm tin tức về điện hạ cũng dễ dàng hơn.

Lý Đức Tráng chắp tay, khom lưng.

“Nô tài xin nghe tiểu thư.”

Tam tiểu thư vừa nói muốn tìm người dạy hắn cưỡi ngựa, đã đưa tới một người vóc dáng cao lớn chuyên thuần ngựa.

Kỹ năng cưỡi ngựa của tên đó lợi hại, thúc ngựa lao vun vυ"t đi như gió, khiến cho Lý Đức Tráng nhìn thôi cũng thấy choáng váng. Đứng ở một bên vui vẻ vỗ tay hô hào.

“Quá lợi hại rồi! Thật trâu bò! Người huynh đệ! Bội phục! Làm thêm một lần nữa!”

Đối phương thấy có người cổ vũ nhiệt tình, cũng càng muốn thể hiện, phô diễn tài nghệ càng lúc càng khoa trương. Lý Đức Tráng xem mà nhiệt huyết sôi trào.

Đối phương biểu diễn một lần, trên trán đổ đầy mồ hôi. Gã dắt ngựa đến trước mặt Lý Đức Tráng, vươn tay với hắn: “Tới đây, ta dạy ngươi.”

Lý Đức Tráng đưa tay ra nắm lấy tay người thuần ngựa, bị gã kéo lên ngựa.

Khác hẳn lúc cưỡi ngựa với Mục Giản.

Người luyện ngựa này theo phong cách cuồng dã, vung roi đánh vào mông ngựa, đưa hắn chạy như bay trên lưng ngựa.

Lý Đức Tráng nghe thấy tiếng gió rít bên tai, cảm thấy cả người mình như đang bay lên, vui sướиɠ mà hét loạn xạ.

Quá sung sướиɠ!

Cưỡi ngựa thật là vui!

Hắn bắt đầu ra lệnh, chỉ tới chỉ lui khắp trường đua ngựa, bảo người thuần ngựa đưa hắn tới chỗ mình chỉ.

Vó ngựa đạp xuống đất, khiến cho cát bụi mịt mù.

Mục Giản vừa mới ra khỏi vương trướng, trông thấy cảnh này, hai mắt tối sầm.

Ánh mắt y tối tăm, nhìn tên thuần mã sư như đang dán người lên lưng Lý Đức Tráng.

Sắc mặt y càng khó coi hơn.

Nhất là khi Lý Đức Tráng bây giờ còn vui vẻ như thế!

Sắc mặt y xấu tới không thể nhìn được!

“Ai cho hắn lên ngựa vậy!?”

Người bên cạnh run run, thầm nghĩ, vị Cửu điện hạ này tuy rằng không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là huyết mạch của thiên tử, phong thái uy nghiêm, không thua kém những vị hoàng tử khác chút nào.

“Hình như là tam tiểu thư của thượng thư phủ tìm người dạy Lý thị vệ cưỡi ngựa.”



Đáy mắt Mục Giản u ám, y xua tay, ý bảo thái giám bên cạnh lui ra.

Y đi đến trước mặt tam tiểu thư, mỉm cười với nàng ta. Tam tiểu thư đỏ mặt: “Cửu điện hạ.”

“Tam tiểu thư gần đây có khỏe không?”

“Cảm tạ điện hạ nhớ mong, gần đây tiểu nữ rất ổn.”

“Lần trước không đúng hẹn, mong tam tiểu thư đừng giận ta.”

Mặt Đỗ Ngôn Thu càng đỏ hơn: “Điện hạ nói gì vậy? Sao tiểu nữ lại nổi giận với điện hạ được chứ?”

“Vậy là tốt rồi.”

Tam tiểu thư phân trần: “Tiểu nữ vừa rồi có nói chuyện với Lý thị vệ đôi câu, nghe nói hắn muốn học cưỡi ngựa, bèn phái người dạy hắn, điện hạ không ngại chứ?”

Mục Giản cười dịu dàng như gió thoảng qua người nàng.

“Đương nhiên là không.”

Đỗ Ngôn Thu khẽ khàng tiến thêm một bước: “Tiểu nữ thấy Lý thị vệ tuổi cũng không còn nhỏ, không biết hắn đã thành hôn chưa?”

Đáy mắt Mục Giản lẹnh lẽo: “Ngài ấy chưa từng thành hôn.”

Đỗ Ngôn Thu vô cùng vui vẻ. Nếu có thể sắp xếp người của mình đến bên cạnh điện hạ, nàng ta có thể hiểu rõ về y hơn.

“Không biết Lý thị vệ thích cô nương như thế nào? Mấy thị nữ bên cạnh tiểu nữ nhìn Lý thị vệ, đều cảm thấy hắn tướng mạo phi phàm, không biết bọn họ có may mắn lọt được vào mắt xanh của Lý thị vệ hay không?”



Mục Giản nói: “Lý thị vệ gia cảnh bần hàn, có thể được tam tiểu thư coi trọng là vinh hạnh của ngài ấy. Mấy chuyện của hạ nhân, ta cũng không muốn quản nhiều.”



Đỗ Ngôn Thu cảm thấy Cửu điện hạ là nam nhân, không để ý tới mấy chuyện lặt vặt này cũng là điều bình thường.

Vậy càng nên cứ để cho nữ chủ nhân tương lai của nơi đó là nàng, thay y định đoạt.



“Khi về ta sẽ hỏi ý Lý thị vệ, nếu ngài ấy biết nhất định sẽ rất vui.”

Mục Giản cười lạnh trong lòng.

Đúng vậy…

Nếu thật sự nói với hắn, không biết hắn sẽ vui đến mức nào.

Dù sao thứ người kia vẫn luôn mong muốn cũng là mỹ nhân.

Nên cắt đứt suy nghĩ này của hắn từ sớm mới được.

Khi Lý Đức Tráng cưỡi ngựa trở về, tam tiểu thư thật sự đã đề bạt chuyện này với hắn. Lý Đức Tráng lòng vòng giả vờ dè dặt, sau đó đồng ý luôn.

Buổi sáng ngày hôm sau, hắn cực kỳ vui sướиɠ mà đi gặp mặt tì nữ bên cạnh tam tiểu thư.



Cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, khuôn mặt nhoẻn miệng cười, khiến cho người ta vừa nhìn đã thích.

Lý Đức Tráng trước khi xuyên vào sách là một gã ế.

Bây giờ có cơ hội, đương nhiên hắn muốn nắm lấy!

Lý Đức Tráng làm vài trò ảo thuật cho tiểu cô nương xem. Mấy màn này khiến tiểu cô nương đỏ mặt, cầm khăn che mặt, khẽ cười.

Hắn còn gạt cành liễu cản đường cho tiểu cô nương, tạo hình tượng bạn trai dịu dàng biết chăm sóc người khác.



Tiểu cô nương rũ mi cười, ngượng ngùng và nhút nhát.

Lý Đức Tráng thấy rất được!

Hai người đứng ở trên cầu, một người đỏ mặt, một người cúi đầu, như khung cảnh trong tranh.

Tam tiểu thư chỉ vào bọn họ: “Điện hạ, ngươi xem bọn họ xứng đôi chưa kìa.”

Mục Giản “ừm” một tiếng, quay đầu cười với Đỗ Ngôn Thu: “Thật đúng là phải cảm ơn tiểu thư.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.