Từ ngày Lý Đức Tráng bị mất tiền, vài hôm sau tinh thần hắn vẫn chẳng phấn chấn lên được chút nào.
Cũng may Thương Ân quả là huynh đệ tốt, đã mua giúp hắn căn nhà kia và hoàn thành giúp hắn việc sắp xếp nhà mới, nói rằng tiền còn thiếu bao giờ có thì trả lại y là được.
Lý Đức Tráng ủ rũ nhốt mình ở Đông cung, hắn không có cảm hứng, nhấc bút cũng không vẽ nổi nữa.
Thời tiết bây giờ càng lúc càng ấm áp, hoa trong viện đều đã nở.
Thi thoảng sẽ có con bươm bướm bay tới, đậu trên nhụy hoa. Mục Giản mặc y phục màu xanh lá, y ngồi luyện chữ bên bàn đá trong viện, Lý Đức Tráng nhìn một lát rồi cất tiếng gọi y:
“Điện hạ.”
Mục Giản ngước mắt: “Làm sao vậy?”
Lý Đức Tráng thần bí cười hề hề vẫy tay ra hiệu với y.
Hắn không cần ra ngoài nên ăn mặc rất tùy ý, tới cả phát quan cũng không cài, cứ như vậy mà túm lại thành một bó rồi cột lên, lỏng lẻo như sắp rơi xuống.
Hãy còn vài lọn tóc rối lưa thưa rũ trước người hắn, dáng vẻ tùy tiện mà đơn giản này không hiểu sao lại khiến người ta thấy vô cùng quyến rũ.
Mục Giản ngắm nhìn hắn, trái tim trong l*иg ngực đập thình thịch liên hồi, y hận không thể rút cây trâm cài của hắn ra, nhìn mái tóc dài mềm mượt của hắn xõa tung hết thảy.
Lý Đức Tráng khi đó nhất định rất lôi thôi, cũng rất đẹp.
Mục Giản đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-trang-du-do/3457107/chuong-13.html