Sau khi Phong Hân tỉnh lại, tay vô thức sờ mép giường, vương lại chút hơi ấm.
Trái tim cô run rẩy, đầu đau đến mức muốn nổ tung, trực tiếp bật dậy, hoảng hốt kêu: "Tòng Thư! Tòng Thư!"
Thương Tòng Thư trong phòng bếp đang phết sữa lên bánh mì, nghe thấy giọng hoảng loạn của Phong Hân, nàng lập tức chạy vào phòng, cũng không kịp bỏ đồ ăn xuống.
Vừa chạy đến cửa, cùng lúc bị Phong Hân ôm gắt gao vào người, Thương Tòng Thư không giữ vững khiến lon sữa rơi xuống mu bàn chân trần của Phong Hân.
Phong Hân ôm chặt Thương Tòng Thư, hai mắt đỏ ửng, không hề quan tâm đến chân của cô, như thể không có cảm giác gì, "Chị tưởng em lại biến mất."
Phong Hân như muốn đem Thương Tòng Thư hòa làm một với cô, tóc dài đen nhánh cùng than chì quấn lấy nhau, Thương Tòng Thư bị ôm tới khó thở.
[tui không rõ là màu gì nữa, search google tóc màu than chì có 7 màu luôn]
Nàng hơi sửng sốt, rồi đáp lại cái ôm của Phong Hân.
Thương Tòng Thư lần đầu thấy Phong Hân gọi tên nàng khẩn trương đến vậy, nàng lo lắng rằng Phong Hân xảy ra việc gì, vội vàng chạy tới.
Thế mà bây giờ lại biến thành Phong Hân sợ hãi nàng sẽ gặp chuyện gì.
Thương Tòng Thư kinh ngạc ôm lấy Phong Hân, cằm đặt trên vai Phong Hân, "Sao vậy chị? Không phải em vẫn luôn ở trong bếp làm bữa sáng cho chị như mọi ngày sao? Lẽ nào em sẽ lén chị trốn đi mất sao?"
Nàng nhớ lại Phong Hân tối qua đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc, có chút không vui, giống như Phong Hân dấu nàng một mình ôm hết những chuyện khổ sở.
"A Hân, tối qua vì sao chị khóc?" Thương Tòng Thư khó chịu hỏi.
Phong Hân ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Thương Tòng Thư, dần dần bình tĩnh lại.
Kiếp trước sau khi Thương Tòng Thư mắc bệnh tâm thần, sẽ lo lắng bất an khi nhìn thấy trẻ con, bác sĩ chẩn bệnh rằng trong thế giới của Thương Tòng Thư, trẻ nhỏ có mức độ uy hiếp nhất định đối với Thương Tòng Thư, dẫn đến mỗi khi gặp trẻ con nàng đều cảm thấy bất an và sợ hãi.
Mà thường những người mắc phải chứng này, trong tình huống phát bệnh sẽ vô thức làm bị thương đến người khác bằng những hành động mà bản thân cho là tự vệ.
Đây cũng là lý do Phong Hân không dám để Thương Tòng Thư ra khỏi nhà một mình, hai mươi năm kia, chỉ có mấy năm đầu khi mắc bệnh Phong Hân mới đem việc "thời điểm thích hợp sẽ cùng Thương Tòng Thư ra ngoài hít thở không khí" quy hoạch vào lịch trình mỗi tuần.
Về sau cô dần mất đi kiên nhẫn, thường xuyên để Thương Tòng Thư một mình trong nhà...
Suy nghĩ của Phong Hân trở về hiện tại, chăm chú nhìn thiếu nữ mờ mịt trong vòng tay cô, cõi lòng đều ê ẩm.
Hôn lên gò má thiếu nữ căng mịn của Thương Tòng Thư, Phong Hân hỏi một đằng đáp một nẻo, "Tòng Thư đồng ý với chị, tuần sau đừng đi triển lãm tranh có được không? Chỉ ở nhà cùng chị."
Tuy Thương Tòng Thư muốn đi xem triển lãm tranh, nhưng cũng không đến mức si mê, không đi cũng không mất mát gì, nàng nhẹ nhàng đồng ý, "Được nha, em ở nhà cùng chị chơi game, xem phim."
Thương Tòng Thư ngoan ngoãn như vậy, ngược lại làm Phong Hân khó chịu cực kỳ, cảm giác áy náy tích tụ nhiều đến che trời lấp biển.
Cô ôm lấy mặt Thương Tòng Thư, tay vuốt ve làn da tinh mịn như nước của nàng, đột nhiên hỏi: "Nếu có một ngày chị điên mất, tới cả lúc ăn cơm dạy cách cầm đũa như thế nào cũng không biết, chỉ ngồi nắm dao chọt dưa hấu mà lầu bầu, lúc nào cũng la hét ầm ĩ...... Em sẽ còn yêu chị chứ?"
Thương Tòng Thư nhìn vào đôi mắt đã phiếm hồng của Phong Hân, dù không biết như thế nào, vẫn dựa vào người Phong Hân, nghiêm túc nói: "Yêu chị, em vẫn sẽ yêu một Phong Hân chỉ biết ấu trĩ và ngu ngốc, sau này sẽ yêu một bà lão Phong Hân tóc đã hoa râm, cho dù Phong Hân thiếu mất một tay một chân em cũng sẽ yêu."
Đúng, nàng yêu Phong Hân cực kỳ, không có cách nào làm giảm đi phần tình cảm này của nàng đối với Phong Hân.
Phong Hân im lặng.
Thương Tòng Thư nhặt lon sữa bò rơi dưới sàn lên, vừa dọn phần sữa bị vươn vãi ra vừa thúc giục Phong Hân, "Được rồi, chị mau đánh răng rửa mặt, ăn sáng rồi đến trường, hôm nay hội học sinh có buổi giao lưu, chị còn là hội trưởng đó, không thể đến trễ."
Theo sau là những tiếng nhắc nhở của Thương Tòng Thư, âm thanh của nàng như bị phủ trong sương mù đằng xa, có thể nghe rõ từng chữ, nhưng lại mịt mù thấm đẫm trái tim Phong Hân.
Phong Hân mơ hồ nghe thấy tiếng thổn thức và trống rỗng trong cõi lòng cô...
Mắt cô chua xót, lại tiến vào phòng tắm, đóng cửa mở nước, bắt đầu đánh răng.
Nhưng Tòng Thư à, tình yêu của chị lại chỉ có hiệu lực đối với em của hiện tại, còn đối với Thương Tòng Thư mắc phải bệnh, cả tinh thần và sức lực của chị đều đã kiệt quệ rồi.
Nhớ lại ánh mắt còn rét hơn cả bão tuyết mùa đông kia, mắt Phong Hân lại càng nhòe.
Cô cùng Thương Tòng Thư trải qua vài năm sau, đã không biết được Thương Tòng Thư đối với bản thân là trách nhiệm nhiều hơn hay tình cảm nhiều hơn. Cô chỉ biết mình cùng Thương Tòng Thư ở bên nhau như dày vò tra tấn đối phương.
Phong Hân rửa mặt xong, điều chỉnh tâm tình một chút rồi mới ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng rất yên tĩnh, trên bàn đặt 2 chiếc bánh mì nướng đã được phết sữa, cùng sữa bò, còn có một giấy ghi chú nhỏ.
trên tờ giấy viết: 'A Hân, chân của chị bị lon sữa rơi trúng, em xuống dưới nhà mua ít thuốc, trở về em muốn thấy một ly sữa cạn sạch, phải nhớ uống hết sữa bò đó!'
Bên dưới còn có hình vẽ đơn giản một chú Snoopy đeo kính râm khoanh tay trước ngực.
Phong Hân vuốt ve cẩn thận mảnh ghi chú, phảng phất có thể thông qua mảnh ghi chú nhỏ này thấy được hình ảnh Thương Tòng Thư khóe môi chứa ý cười, nghịch ngợm vẽ xuống.
Cô ngồi xuống bàn ăn, xử lí bữa sáng Thương Tòng Thư đã chuẩn bị, đến tận lúc cô uống cạn ly sữa vẫn không thấy Thương Tòng Thư trở về.
Phong Hân cảm giác toàn bộ máu trong cơ thể bắt đầu lưu thông dồn dập, không biết vì sao, rõ ràng Thương Tòng Thư vừa đi không lâu, bình thường cũng cần ít nhất bảy tám phút mới có thể trở về, mà cô đã bắt đầu sốt ruột.
Cô vừa lấy điện thoại tìm số nàng vừa tiến tới cửa tìm Thương Tòng.
Vừa xuống tới lầu, điện thoại vẫn chưa gọi được, Phong Hân lại thấy các cô bác hàng xóm đang bàn tán việc gì đó.
Phong Hân mơ hồ nghe thấy có người nói ''...đâm người...'' ''còn chảy rất nhiều máu'', sắc mặt lập tức trắng bệch, đầu đau muốn nổ, tức khắc trời đất quay cuồng, tầm nhìn tối đen lại.
Cô đến bắt lấy một người, đang định hỏi thì chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiện .
Hình ảnh trùng lặp với ký ức, Phong Hân run run, sức lực cả cơ thể dường như vô hình bị hút hết đi......
Năm đó, cô cũng là nhận được tin dữ từ cuộc gọi này.
Tại sao lại như vậy!
Hai dòng lệ nóng rơi từ khóe mắt Phong Hân, cô nhắm lại hai mắt, tay run rẩy đem điện thoại đặt bên tai.
"Phong Hân, con mau đến bệnh viện một chuyến, Thư Thư xảy ra tai nạn giao thông, trước khi ngất vẫn luôn gọi con!"