Giá treo đồ ở ngoài ban công bên trái bên phải kẹp hai tai của một con Snoopy bằng vải nhung trắng đen đan xen, vẫn còn nhỏ nước rõ ràng mới được giặt gần đây.
Phong Hân đã trồng lại cây cúc phấn mà Thương Tòng Thư từng nhổ tung. Dọn dẹp lại căn phòng, cô ổn định lại cảm xúc, lôi ra các bản thảo mà Thương Tòng Thư đã chia sẻ, đối chiếu theo timeline ảnh chụp và cấu trúc từng phần, gửi từng phần tới các tòa soạn tương ứng.
Dựa theo ý định tối qua của Thương Tòng Thư, có lẽ cô ấy muốn hỏi luật sư trước khi kiện La Dĩnh để đòi bồi thường. Nhưng hiện tại tình trạng nàng như vậy, rõ ràng không còn thích hợp để theo kiện. Phong Hân chỉ có thể thu hồi tất cả các bản thảo phía tòa soạn, tuyệt đối không để La Dĩnh chiếm đoạt thành quả lao động của Thương Tòng Thư.
Phong Hân: [Tiểu Hoài, Tòng Thư bị ba mẹ đưa đi rồi.]
Cô nằm trên sofa, gửi một dòng ngắn gọn như thế cho Đồng Hoài qua WeChat. Hai mắt cô vẫn còn sưng, lòng thì trống rỗng, cả căn nhà yên tĩnh đến mức không nghe nổi một âm thanh. Bất cứ góc nào cũng không còn hình bóng của Thương Tòng Thư nữa.
Đồng Hoài cảm thấy đó là chuyện tốt nhưng lo Phong Hân đang buồn nên không nói ra suy nghĩ thật, chỉ nhắn lại một câu: [Giờ cậu ở nhà một mình à? Đừng nghĩ nhiều, ra ngoài một chút đi, cùng tớ đi phỏng vấn luôn.]
Phong Hân không hề biết rằng sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Đồng Hoài đã đem chuyện "Tòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632238/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.