Phong Hân cũng sợ, cô từng bị Thương Tòng Thư đánh đến không nhẹ, không chỉ một lần, những vết thương lớn nhỏ đều có. Nếu nói hoàn toàn không sợ thì cô đúng là đang tự lừa mình. Nỗi sợ này không phải mãnh liệt nhưng vẫn tồn tại, bị cô giấu sâu đến mức dường như không thể cảm nhận, như thể cố tình làm lơ bởi vì cô còn muốn ở lại bên Thương Tòng Thư.
Hiện tại đầu óc cô rối loạn, không cách nào lý trí được như kiếp trước, lúc ấy cô đã thuận theo lời Tòng Thư, mang cô ấy đi rời khỏi nơi này.
Tiếng khóc của Thương Tòng Thư bên tai cô ngắt quãng, nghẹn ngào không thở nổi, yếu ớt đến tội nghiệp. Thỉnh thoảng, Thương Tòng Thư lại nép vào mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên, nước mắt làm ướt nửa bên má. Cô ấy vừa khóc vừa không ngừng lặp lại lời hối lỗi: "Vợ, đừng đuổi em đi, em sau này sẽ không đánh chị nữa, thật đấy... Em sai rồi, xin lỗi, sẽ không bao giờ đánh chị nữa. Ôm em đi, em muốn được ôm..."
Đôi mắt kia long lanh ướt át như hồ nước, môi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, giống như một con mèo hoang bị bỏ rơi đang liều mạng cào móng vuốt lên ống quần người ta, khẩn cầu một cái ôm, một mái nhà.
Phong Hân nhìn bóng mình phản chiếu trong đôi mắt ấy, trong lòng đau đến thắt lại. Cô ôm lấy người trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành: "Tòng Thư ngoan, đừng khóc, không phải chị muốn đuổi em đi. Chỉ là, chỉ là đưa em đến bệnh viện xem bệnh một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632237/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.