Hôm sau.
Trước cổng khu nhà có một người phụ nữ xinh đẹp rực rỡ, Phong Hân cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, cố gắng khống chế biểu cảm nhưng vẫn không che giấu được vẻ gượng gạo nơi khoé môi.
[Tiểu Hoài, cậu đợi mình ở cổng là được, đừng lên nhà.]
Mái tóc xoăn nâu nhạt uốn sóng buông xõa quanh vai, cúi đầu vừa đủ che đi gương mặt ngày một trầm xuống của cô.
Hân Hân này, ngay cả cửa nhà cũng không cho cô vào...
Bao nhiêu năm thân thiết như vậy, chỉ vì hôm qua nói mấy câu vậy mà Hân lại căng thẳng đến thế.
"Tiểu Hoài!"
Nghe tiếng gọi, Đồng Hoài vội tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên, cả gương mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ quyến rũ dường như vẻ u tối ban nãy chưa từng tồn tại.
Đồng Hoài trêu ghẹo: "Cậu đến muộn 12 phút, không giống phong cách thường ngày chút nào nhỉ?"
Phong Hân đưa cho Đồng Hoài một chiếc mũ bảo hiểm, giải thích: "À, tìm phim cho Tòng Thư xem nên mất chút thời gian."
Ánh mắt vô tình lướt đến bộ váy mà Đồng Hoài mặc hôm nay, Phong Hân liền thu lại mũ bảo hiểm, tạm thời thay đổi ý định: "Chúng ta đi tàu điện ngầm nhé."
Đồng Hoài không để tâm: "Vì sao? Tớ ngồi nghiêng là được mà."
Phong Hân từ chối dứt khoát: "Không được, nguy hiểm lắm."
Cô lái xe về gửi lại trong bãi của khu nhà, tháo mũ bảo hiểm, lúc này mới nhìn rõ Đồng Hoài trang điểm kỹ càng mặc một bộ váy lụa màu champagne liền thân, makeup trưởng thành lạnh lùng.
Không biết có phải ảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632228/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.