Thương Tòng Thư là người rất dễ khóc, từ sau khi phát bệnh nàng lại càng trở nên nhạy cảm hơn hầu hết các lần rơi lệ đều là vì làm nũng, giận dỗi, hay muốn được chiều theo ý mình. Nàng hay dùng nước mắt để thu hút sự chú ý của Phong Hân, ép cô ấy nhượng bộ, chiều chuộng mình.
Thế nhưng, lần này lại rất khác, không hề khóc lóc ầm ĩ, không giận dỗi trẻ con, chỉ là lặng lẽ rơi nước mắt, đáng thương đến mức khiến người khác mềm lòng.
Phong Hân đưa mu bàn tay nhẹ lau giọt lệ trên gò má Thương Tòng Thư, ngón cái khẽ v**t v* khuôn mặt ấy đầy cưng chiều và đau lòng. Nghĩ lại chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, cô thử thăm dò: "Là vì em không thích Tiểu Hoài đến chơi đúng không?"
Từ trước đến nay, Thương Tòng Thư vốn đã không mấy thích Đồng Hoài. Không biết có phải hôm nay trông thấy Đồng Hoài khiến tâm trạng cô ấy xấu đi, hay còn lý do gì khác. Dù có không thích, thì phản ứng lần này cũng có vẻ hơi quá mức.
Phong Hân thoáng cân nhắc, nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra được ngọn nguồn. Cô chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành: "Về sau chị ấy sẽ không đến nữa đâu, đừng khóc nữa được không?"
Nghe đến đó, cảm xúc của Thương Tòng Thư mới dần dần dịu xuống. Nàng để mặc cho mọi cảm xúc lộ rõ trên gương mặt, mắt đỏ hoe, giọng nói nhỏ xíu như sợ ai đó nghe thấy. Nếu không phải Phong Hân đang ngồi sát bên, e rằng cũng chẳng thể nghe ra.
Thương Tòng Thư cất giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632227/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.