Phong Hân thật sự yêu nàng sao? Tình yêu đó có thể duy trì được bao lâu? Khi trách nhiệm bị trói buộc với tình cảm, rốt cuộc thì đâu là ranh giới giữa yêu thương và gông xiềng?
Thương Tòng Thư cúi đầu nhìn những mảnh vải rách nát đầy đất là do chính tay nàng cắt ra. Nàng ném chiếc kéo xuống đất, lần đầu tiên nghiêm túc đối diện với tình trạng tinh thần của bản thân: tại sao lại có thể trở nên đáng sợ đến thế?
Tức giận mà đem quần áo cắt nát, đó là việc trước nay nàng chưa từng làm. Rồi như sực nhớ ra điều gì, nàng đưa tay vén tóc lên, tóc nàng đã bị cắt lộn xộn, có đoạn ngắn, đoạn dài, đuôi tóc thì tua tủa, khô ráp không tả nổi.
Nàng đột nhiên dùng tay kéo mạnh tóc như thể cố gắng kéo nó dài lại. Nhưng rõ ràng làm vậy chẳng thay đổi được gì, ngược lại còn khiến cả da đầu đau buốt.
Phong Hân nhìn thấy hết, lo lắng đến siết chặt cổ tay nàng: "Đừng tự hành hạ bản thân như vậy. Để chị cắt lại cho gọn."
Ngay ngày đầu tiên Thương Tòng Thư phát bệnh, cầm kéo cắt loạn tóc, Phong Hân đã nghĩ phải làm điều này rồi. Nhưng tâm trạng Thương Tòng Thư luôn bất ổn, mọi chuyện cứ bị trì hoãn mãi.
Thương Tòng Thư quay đầu đi, cố tình không nhìn Phong Hân. Nước mắt lớn như hạt đậu treo trên hàng mi, không ngừng rơi xuống. Nàng cũng chẳng rõ bản thân muốn nghe câu trả lời như thế nào, chỉ biết dù Phong Hân đối xử tốt với nàng đến mấy, nàng vẫn không kiềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632214/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.