Phong Hân tỉnh dậy, trời đã tối hẳn. Đầu nàng đau như muốn nổ tung, theo bản năng đưa tay sờ lên mặt, làn da căng bóng mềm mại, tượng trưng cho tuổi trẻ.
Chẳng lẽ... chỉ là một giấc mộng?
Cô hoảng hốt, rất lâu vẫn chưa thể trấn tĩnh lại được, hình ảnh Thương Tòng Thư trong đêm đông, ôm lấy thi thể của nàng để sưởi ấm, cứ liên tục hiện về trong đầu.
"Tòng Thư..." Phong Hân khẽ gọi, bước xuống giường nhưng trong phòng ngủ không thấy ai, phòng khách cũng vắng lặng. Một cảm giác lạnh buốt xuyên thấu tim gan.
Nàng vội kiểm tra điện thoại có một tin nhắn chưa đọc từ Ôn Du gửi lúc ban ngày:
【 Thư Thư chúng ta tạm thời đưa về Thương gia. Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt — mẹ Thương 】
Mặt Phong Hân tái nhợt, tay chân run rẩy, máu như chảy ngược, cả đầu hỗn loạn, không kịp nghĩ nhiều, cô vội mang theo một chiếc ba lô nhỏ màu đen, chuẩn bị lái xe đến nhà Thương Tòng Thư.
Tại bãi đỗ xe của khu chung cư, khi thấy chiếc mô-tô gần như mới tinh đậu ở đó, Phong Hân bỗng đứng sững lại.
Chiếc xe này là đời trước cô đã vất vả làm thêm, tích góp từng đồng để mua nhưng chưa được bao lâu thì Thương Tòng Thư gặp chuyện. Dù cha mẹ kịch liệt phản đối, cô vẫn đưa nàng về nhà chăm sóc. Chiếc xe mà cô từng yêu quý ấy cuối cùng cũng phải bán đi, vì túng thiếu.
Phong Hân bắt đầu dao động. Phải rồi, chẳng phải cô vẫn luôn muốn rời khỏi Thương Tòng Thư, sống cuộc đời của riêng mình sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-the-phu-thuyet/4632208/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.