Nguyệt Tam Nương tới bên ngoài cửa xem, thấy chân Mộ Vũ giẫm trên nguc Vương Thiệu Thành, mà bọn hộ vệ Vương gia đang vây quanh Mộ Vũ, trừng mắt nhìn nàng ta.
Vương Thiệu Thành vừa kêu đau vừa ôm chân Mộ Vũ, khó khăn nói: "Nha đầu lo mãng ở đâu ra... Dám giẫm bổn công tử hả?"
Mộ Vũ nhíu mày, dưới chân lại tăng thêm sức, Vương Thiệu Thành kêu thảm, cảm thấy xương nguc của mình sắp gãy mất rồi.
"Mau dừng tay!" Nguyệt Tam Nương vội vàng tiến lên, kéo Mộ Vũ ra rồi lại cúi người đỡ Vương Thiệu Thành dậy: "Vương công tử không có sao chứ?"
"Không sao, nha đầu này quá khỏe!" Vương Thiệu Thành cố chịu đau nhức, lại liếc Mộ Vũ một cái. Nếu là người khác dám làm vậy với hắn ta thì đã bị hắn ta hạ lệnh đánh ch3t từ lâu rồi. Nhưng trời sinh hắn ta yêu mỹ nhân, Mộ Vũ trông xinh xắn, tuy hơi hung hãn nhưng hắn ta vẫn thương hoa tiếc ngọc.
Nguyệt Tam Nương chặn ở giữa Mộ Vũ và Vương Thiệu Thành, vươn tay phủi bùn đất trên nguc cho hắn ta, cười nói: "Vương công tử học trèo tường phủ người ta từ khi nào vậy?"
Vương Thiệu Thành lúng túng ho khan một tiếng, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, kéo Nguyệt Tam Nương sang một bên: "Quý phủ này là của em ruột Tĩnh Quốc công, Chu Minh Ngọc đại nhân?" Lần trước ở Vũ Nhạc Phường, hắn ta sai người lén đi theo Tào Tình Tình và Khởi La về phủ, thăm dò được em trai ruột Tĩnh Quốc công có một người con gái như hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-phu-quy/2526122/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.