Ngày hôm sau, Khởi La ngủ đến khi rất trễ, Lâm Huân cố ý dặn dò phòng bếp nấu cháo nhãn táo đỏ với đường đỏ, nấu cực kỳ đặc, dặn dò Ninh Khê chờ Khởi La thức dậy thì nhìn nàng ăn hết.
Trong lòng Ninh Khê tồn đọng tâm tư, làm việc không chuyên tâm.
Nàng ấy không biết một lúc nữa nên đối mặt với Khởi La như thế nào.
Hình ma ma đi tới hỏi Ninh Khê: “Tối hôm qua phu nhân có kinh nguyệt, có gì khác thường không?”
“Không có.” Ninh Khê lau bình hoa, tránh né Hình ma ma.
Hình ma ma nói: “Chúng ta có cần mời đại phu đến xem cho phu nhân không? Ta cứ cảm thấy không yên lòng.”
Ninh Khê thả khăn lau xuống, kéo cánh tay Hình ma ma nói: “Ma ma không nên tự chủ trương, ta biết bà thương phu nhân, nhưng gia đình giàu có đều có quy tắc.
Đại phu bên ngoài không rõ lai lịch, lỡ như ra ngoài nói lung tung thì chúng ta không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
Hơn nữa người xem bệnh cho phu nhân là Thái y trong cung, chẳng lẽ bà còn không tin y thuật của Thái y?”
Hình ma ma ngẫm lại thấy cũng phải, Thái y đức cao vọng trọng, dù sao cũng sẽ không đến mức hại người, bởi vậy mà cũng không truy đến cùng.
Sau khi Khởi La thức dậy, Ninh Khê và Hình ma ma đỡ nàng đến phòng tắm dùng nước ấm lau người, thay quần áo sạch sẽ.
Nha hoàn bưng cháo đường đỏ tới, sau khi Ninh Khê nhìn Khởi La ăn hết thì nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-phu-quy/2525694/chuong-107.html