Lâm Huân vốn ngồi kiệu vào cung, lúc này lại đi thẳng đến cửa cung cưỡi ngựa hồi phủ.
Con ngựa chạy như điên trên đường, mấy thị vệ đi theo phía sau không ngừng la hét: “Tránh ra, mau tránh ra!” Dân chúng dọc đường kinh hoảng né tránh, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Huân đến cửa Hầu phủ thì tung người xuống ngựa, bước nhanh về phía Phúc Vinh Uyển.
Nha hoàn ở cửa Phúc Vinh Uyển nhìn thấy Lâm Huân tới thì sợ hết hồn, lập tức có người chạy đi nói cho Gia Khang biết.
Một nha hoàn khác vốn làm bộ muốn cản, va vào ánh mắt của Lâm Huân thì lập tức nhường qua một bên.
Lâm Huân đi đến minh đường, nhìn thấy Khởi La đã không quỳ nổi nữa, cả người dựa vào trong ngực Ninh Khê.
Hắn đi thẳng qua bế cả người nàng lên.
Khởi La dựa vào trong ngực hắn: “Hầu gia… Chàng về rồi.” Cả khuôn mặt trắng đến mức trong suốt, giọng nói đều run lên.
Trái tim Lâm Huân lập tức đau đớn, ôm nàng đi ra ngoài.
Nàng vừa mới mất con, thân thể đang là lúc suy yếu nhất, sao có thể chịu nỗi khổ này?
Đám người này thật sự là sống quá thoải mái rồi!
“Dừng lại!” Gia Khang đi tới từ bên kia hành lang: “Huân Nhi, con định dung túng nó tới khi nào? Ta đã hạ lệnh cho nó quỳ nửa ngày, yên tĩnh suy nghĩ lỗi lầm.
Chẳng lẽ chuyện trong nhà ta còn không thể làm chủ nữa sao?”
Lâm Huân quay đầu nhìn Gia Khang: “Nếu như mẫu thân có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-phu-quy/2525692/chuong-108.html