Sinh lão bệnh tử, nhân chi thường tình.
Yêu và đau, đều là việc bình thường.
Phàm phu tục tử, ẩm thực nam nữ, gặp gỡ rồi tách ra, cũng không tính là đại sự.
Cho nên thật ra tôi rất ít nhớ tới Thẩm Kính Bỉnh.
“Thịnh Dịch?”
Tiểu Hắc thấy tôi đang ngẩn người, gọi to một tiếng, nhìn tôi hơi giật mình phục hồi tinh thần, mới cúi đầu nhìn văn kiện trong tay.
“Làm sao vậy?” Tôi mím môi, cười hỏi hắn.
“Lát nữa tôi có việc, ngày hôm nay anh giúp tôi tái khám và kiểm tra phòng cho bệnh nhân được không?”
“Hả?” Ý cười thêm sâu sắc, tôi liếc mắt nhìn hắn, “Hẹn hò với chủ nhiệm?”
Trên mặt Tiểu Hắc có chút hồng, không nghĩ tới mặt hắn đen vậy mà vẫn đỏ mặt.
“Hẹn hò cái đầu anh!” Tiểu Hắc một bộ hận không thể đem văn kiện ném lên mặt tôi, “Tôi bận chính sự!”
“Chính sự gì?” Tôi nhún nhún vai, tiếp nhận văn kiện Tiểu Hắc đưa lại, quét mắt xem danh sách những bệnh nhân tái khám, hờ hững hỏi.
“Tái khám cho Thẩm Kính Bỉnh.”
Nha.
Ánh mắt của tôi dừng lại trên mặt giấy trơn bóng một chút, sau đó trôi chảy nhìn xuống hết văn kiện.
Tôi nên nói cái gì, tôi có thể nói cái gì nữa đây?
Tiểu Hắc tựa hồ luôn luôn ở một bên chú ý sắc mặt tôi, ánh mắt của hắn phi thường nhạy cảm, tôi không muốn tránh, cũng lười trốn, khép lại văn kiện, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hắc.
“Vậy làm phiền anh rồi.”
Tiểu hắc nhìn vẻ mặt tôi không chút gợn sóng, nhíu nhíu mày, “Kỳ thực, đây cũng là anh, nhưng mà…
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-nhan-tam-than-suong-hon-nhieu/114276/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.