Thẩm Kính Bỉnh đi tới đối diện tôi, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt của nam nhân vẫn nghiêm túc như trước, không phải phỏng đoán tâm tư của tôi, mà là nghĩ làm sao bãi bình(1) tôi.
Tôi đột nhiên có chút buồn cười, cười đến thật tâm thành ý, tôi đã sớm liệu đến ngày này.
Không phải khổ sở, ngược lại là thở phào nhẹ nhõm, ngày này còn lâu mới làm tôi khổ sở.
Tôi vốn nghĩ có lẽ sẽ vô cùng khốc liệt và chật vật, nhưng tình huống bây giờ không đáng để nhắc tới hai từ đó.
Đây chính là cuộc sống, yêu, hết yêu, rời đi.
Huống hồ, hắn cũng không thương tôi.
Theo một ý nghĩa nào đó, hắn cũng không yêu tôi.
Người yêu tôi là nam nhân bị bệnh thần kinh, tuy rằng tinh thần không bình thường, nhưng hắn sẽ ngốc nghếch suy đoán tâm tư của tôi, ngay cả khóe mắt tôi có nếp nhăn bé nhỏ hắn cũng sẽ lo lắng.
Hắn lo lắng tôi không vui.
Tôi làm sao vui vẻ được đây, biết trước tình này nhất định sẽ hết, biết trước tình này sẽ không đi đến đâu, vậy mà vẫn lao đầu vào.
Người tôi yêu, người yêu tôi, đã chết rồi.
Mà tôi, cũng không đáng làm hồi ức của hắn.
Bởi vì dũng khí đối mặt hắn tôi cũng không có, tôi sợ bị tổn thương, cho nên tôi tránh né kéo dài hơi tàn.
Mà yêu chính là yêu, đau cũng không có biện pháp.
“Bác sĩ Thịnh, tôi nhớ tất cả.” Thẩm Kính Bỉnh cắn môi trắng bệch, trong ánh mắt của hắn có chút thỏa hiệp, có lẽ loại cảm xúc này trước đây hắn chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-nhan-tam-than-suong-hon-nhieu/114275/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.