Tôi cảm thấy gần đây tôi bắt đầu lại cuộc đời với sự nghiệp giáo dục.
Thực ra cũng không hẳn là thế.
Thẩm Kính Bỉnh không giống mấy đứa nhỏ lắm, nói cách khác là chúng còn có chút thường thức.
Thẩm Kính Bỉnh ý thức hỗn loạn, suy nghĩ của hắn so với người thường, không giống nhau lắm.
Ví dụ như.
“Thịnh Dịch, em xem, Không Công bảo tôi vẽ một bức tranh cho em.”
Ngày hôm nay Thẩm Kính Bỉnh lại tới quấy rầy tôi, tôi nhìn Tiểu Hắc ngồi đối diện, Tiểu Hắc không nói gì, bưng ly nước của mình, nghêu ngao vài câu làn điệu dân ca liền đi ra ngoài.
Trước khi đi còn rất tri kỷ giúp tôi đóng cửa lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy buồn cười, có cảm giác như đang vụng trộm.
Từ sau lần tiếp xúc không hợp lẽ thường đó, tôi không đề cập tới chuyện này, mỗi lần Thẩm Kính Bỉnh muốn nhắc đến đều bị tôi nói chêm vài câu chọc cười chuyển đề tài.
Thẩm Kính Bỉnh rất nhạy cảm, hình như phát hiện tôi trốn tránh, nhưng hắn không có cách nào, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất thuận theo tâm ý của tôi, đối chuyện ngày đó lặng thinh không đề cập tới.
Mà tôi, cũng có mục tiêu nhân sinh mới.
Lần trước Bạch chủ nhiệm nói với tôi rằng “thể hồ quán đỉnh”(1),giải quyết vấn đề của Thẩm Kính Bỉnh quả thực rất đơn giản.
Sớm giúp hắn khôi phục, sau đó, để cho hắn cút đi.
“Cái gì?”
Tôi cười với Thẩm Kính Bỉnh, nhìn hắn làm tổ trên ghế sô pha trong văn phòng.
Có vẻ làm vậy sẽ cho hắn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-nhan-tam-than-suong-hon-nhieu/114271/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.