Mãi đến khi Ninh Lãng rời đi, tôi mới biết được, tôi yêu em nhường nào, nhưng mà, tôi không còn được gặp lại em nữa.
1.
Khi cô gái mặc váy lụa trắng ở đối diện bày tỏ mục đích đến của cô, tôi mới phát hiện tôi lại bị bố mẹ lừa. Tôi bưng cà phê trước mặt lên khẽ nhấp một ngụm, lắc đầu với cô ấy, tỏ ý rằng tôi cũng không biết đây là một buổi hẹn hò xem mắt.
Sắc mặt cô gái thay đổi, lại cười nói, “Vậy thì sao, chúng ta có thể thử xem.”
Tôi mở điện thoại, cho cô gái xem bảo vệ màn hình, “Đây là bạn trai của tôi.”
Cô gái hắt cà phê lên mặt tôi, mắng tôi là đồ thần kinh.
Tôi nhìn bóng dáng cô gái rời đi, gọi điện cho cha mẹ, lại một lần nữa nói rõ tôi thích Ninh Lãng, sẽ không chấp nhận bất kỳ ai nữa.
Nhưng bố mẹ nói với tôi, cậu ta đã chết rồi, con nên vượt qua.
Tôi ngẩn người, sau khi cúp máy thì nhìn người trên màn hình.
Chợt nhớ ra, Ninh Lãng đã đi rồi à?
Con người thật sự là một sinh vật kỳ lạ, khi còn sống không trân trọng, sau khi chết mới biết luyến tiếc em ấy nhường nào.
Trên ghế dài bệnh viện, tôi cảm nhận được Ninh Lãng lạnh dần đi trong lòng tôi, dưới sự tra tấn của bệnh tật, em ngày càng không vui.
Tôi rất ít nói yêu với em, bởi vì tôi cảm thấy một chữ yêu đơn giản hình như không thể hiện được tình cảm tôi dành cho em.
Tôi và em từng là bạn bè tốt nhất, sau đó em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-nan-y/1114845/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.