Lời nói của nàng, chính là tiếng nói của cả tông môn, hướng về mọi người mà phát ra.
Hành động của nàng, chính là bộ mặt của tông môn, cũng không thể tự ý chuyên quyền.
Khanh Chu Tuyết nắm chặt chuôi kiếm trong tay, nàng nhìn chưởng môn còng lưng bước qua trước mắt.
Hắn run run bàn tay, lấy Hồn Đăng của Khanh Chu Tuyết xuống.
Khanh Chu Tuyết nhìn đèn của mình và của Vân Thư Trần dần dần xa cách, cuối cùng được đặt ở chính giữa.
"Không cần quá lo lắng, rất nhiều chuyện, làm rồi sẽ hiểu." Chưởng môn cười khà khà nói, "Các sư thúc của ngươi vẫn còn khỏe mạnh, sẽ phụ tá ngươi... Làm tốt vị trí tông chủ này."
"Vâng."
Khanh Chu Tuyết khẽ gật đầu, gần như không thể nghe thấy.
Ngọn đèn nhỏ của nàng đặt ở phía dưới, ánh lửa sáng hơn một chút, tràn đầy sức sống. Mà ngọn đèn phía trên kia, đèn của chưởng môn, đã giống như ngọn nến tàn trong gió, khó mà nhìn rõ ràng được nữa.
Dưới ánh lửa lờ mờ, Khanh Chu Tuyết đọc ba chữ phía trên "Mạnh Tri Viễn", bỗng nhiên cảm thấy xa lạ và kỳ quái.
Lúc này nàng mới chợt nhớ ra, kỳ thật rất nhiều đệ tử trong tông môn đều không biết tên họ của chưởng môn.
Kể cả nàng.
Hắn ta chỉ là chưởng môn, nhắc đến hai chữ này, người của toàn bộ Thái Sơ Cảnh đều sẽ biết, không cần giải thích thêm nữa. Mỗi lần nghĩ đến hắn ta, cũng luôn liên hệ với Thái Sơ Cảnh.
Nhưng dường như mọi người đều quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3678715/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.