Vân Thư Trần đè nén tia kinh hãi trong mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nàng từ trong tay áo lấy ra Tinh Toại, lặng lẽ thi triển một đạo thuật pháp lên đó, rồi nắm lấy tay Khanh Chu Tuyết, đặt vào lòng bàn tay nàng ta.
Ánh đèn leo lét tự động thu nhỏ lại, giống như một nắm đom đóm bị siết chặt.
"Mang theo vật này." Nàng dặn dò, "Đừng làm mất."
"Cứ làm những gì ngươi muốn." Vân Thư Trần cúi đầu, không nhìn ra vui buồn.
"Người không cần nữa sao?" Trong ấn tượng của Khanh Chu Tuyết, vật này đối với sư tôn mà nói có ý nghĩa phi phàm.
Vân Thư Trần khẽ cười.
"Chuyện cũ không thể níu kéo."
Nàng ta nói.
Sư tôn đưa nàng đến trước Già La Điện, phía dưới có rất nhiều bậc thang. Nhìn một cái, kéo dài vô tận.
Khanh Chu Tuyết đeo kiếm, im lặng không nói, từng bước đi xuống.
Vân Thư Trần dừng tại chỗ cũ, không nhúc nhích. Ngay từ khi nàng cướp đi Tinh Toại, trong Kiếm Trủng giả vờ cùng Khanh Chu Tuyết đoạn tuyệt, nàng liền không có ý định ở lại Thái Sơ cảnh.
Sau đó vẫn luôn không trở về, có lẽ trong lòng vẫn muốn trông nom Khanh Chu Tuyết.
Giờ phút này, buông bỏ đi sợi dây ràng buộc cuối cùng, nàng nhìn theo bóng hình ấy khuất dần.
Tuy nét mặt Vân Thư Trần vẫn không đổi, nhưng nội tâm lại chẳng hề bình thản như vẻ ngoài. Tâm trí nàng giằng xé, chỉ sợ thêm một lần nhìn người kia, nàng sẽ không nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3678714/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.