Tiếng quạ kêu inh ỏi, vọng lại từ nơi xa xăm, từng tiếng, từng tiếng một, khiến đầu đau như búa bổ.
Hai người họ từ trên phiến đá lơ lửng rơi xuống, rớt vào giữa trùng trùng điệp điệp núi non. Vân Thư Trần dùng chút linh lực ít ỏi còn sót lại để bảo vệ mình và đồ nhi, hy vọng giảm bớt lực va chạm, nhưng cuối cùng vẫn lăn rất xa trên sườn núi, giờ chẳng biết đã rơi xuống nơi nào.
Vân Thư Trần khẽ cử động ngón tay, lúc nàng tỉnh lại lần nữa, tứ chi đau nhức vô lực, cảm giác như từng khúc xương đều muốn rời ra.
Nhưng bên dưới thân nàng có một lớp lót mềm mại, cẩn thận ấn xuống, lại thấy rất đàn hồi. Vân Thư Trần mò mẫm hồi lâu, cuối cùng cũng chống eo ngồi dậy được một chút, nheo mắt nhìn xuống --- Khanh nhi?
Khanh Chu Tuyết ngã trên mặt đất, ngực phập phồng thở gấp. Nhờ chút ánh sáng le lói của hoàng hôn chiếu vào, Vân Thư Trần cảm thấy sắc mặt nàng có vẻ không ổn.
Tay thăm dò lên trán, khẽ chạm nhẹ một cái, trái tim nàng trở nên hoàn toàn lạnh lẽo.
Trán Khanh Chu Tuyết nóng như lửa đốt, tựa như một miếng sắt nung, bỏng rát vô cùng, toàn thân nàng run rẩy.
Thế nhưng nơi đây, trước không có thôn, sau không có quán. Linh lực vô cùng mỏng manh, gần như không có, cả người tu vi đều không thể phát huy tác dụng.
Nhẫn trữ vật trên tay Khanh Chu Tuyết không biết bị văng đi nơi nào, vòng ngọc vốn dĩ cũng không mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3651485/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.