Từ gia.
Hai chữ này một lần nữa lọt vào tai Khanh Chu Tuyết, khiến lòng nàng rung động. Tay cầm kiếm khựng lại rồi cứng đờ.
Ngày hôm đó, đoạn hồi ức trong bảo châu, nàng và Vân Thư Trần thời trẻ đang ăn cơm ở tửu lâu. Thiếu nữ trước mặt đang cười nói vui vẻ, cũng chính là sau khi nghe người bên cạnh nhắc đến "Từ gia" mới đột nhiên biến sắc.
Nàng ghi nhớ sự thay đổi nhỏ trong nét mặt của sư tôn, nhưng sau khi ra ngoài hỏi lại, Vân Thư Trần chỉ nói rất bình thường rằng trước đây sẽ phái một số hậu bối đến Thái Sơ Cảnh để học đạo pháp.
Thực sự là như vậy sao?
Mối quan hệ giữa sư tôn và Từ gia rõ ràng không hề đơn giản, ít nhất không phải như nàng nói là nhẹ nhàng bâng quơ.
"Ngươi thực ra họ Từ? Ẩn náu ở đây, hẳn là đã tốn rất nhiều tâm tư."
Lưỡi kiếm của Khanh Chu Tuyết không động đậy, "Không có bằng chứng. Ai tin ngươi?"
"Đúng vậy." Dư Anh cong mắt cười, "Chữ 'Từ' mất đi bộ 'Nhân' bên cạnh, liền thành 'Dư'. 'Anh' mất đi ý nghĩa cao quý, bỏ đi bộ 'Vương', liền thành 'Anh'."
(徐 (Từ) bỏ đi 亻(nhân) thành余 (Dư). 瑛 (Anh) bỏ đi 王 (Vương) thành 英 (Anh.))
"Hiện tại là tường đổ người ngã. Hai chữ "Từ Anh", cũng theo thời hoàng kim của Từ gia năm đó mà qua đi."
Từ Anh lại ho ra một ngụm máu, trong mắt dường như có một tầng lệ quang, có lẽ là do sặc. "Năm đó ta cũng giống như ngươi, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3646227/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.