Khanh Chu Tuyết nghiêng đầu nhìn nàng, từ từ nhíu mày, vẫn không nói gì.
Hai người đứng đối diện nhau, một lúc chỉ nghe thấy tiếng gió trên Hạc Y Phong rít gào.
Vân Thư Trần khẽ động đôi môi, nàng tiếp tục nói, "Vừa rồi là ---"
Lời nàng đột ngột dừng lại.
Ánh tà dương xuyên qua khe hở giữa họ, cùng với sự đến gần của một người, quầng sáng mờ nhạt hoàn toàn khép lại, chỉ còn lại một vệt màu cam viền quanh bóng người.
Quầng sáng không lay chuyển, yên tĩnh không một tiếng động.
Biển mây xung quanh là một màu vàng rực rỡ, trải dài như sóng, hùng vĩ bao la.
Nụ hôn đến bất ngờ, rời đi cũng như một đám mây nhẹ nhàng trôi.
Sao lại hôn nhẹ nhàng như vậy?
Như thể nàng có thể trôi đi bất cứ lúc nào. Lại như muốn buông mà không dám buông.
Vân Thư Trần ôm nàng chặt hơn một chút, cẩn thận đáp lại nụ hôn.
Trong khoảng khắc môi kề môi, Vân Thư Trần chợt cảm nhận được sự thay đổi tinh tế trong cảm xúc của Khanh nhi, ban đầu là sự dò xét, sau đó mới dần dần thả lỏng.
Khanh Chu Tuyết tách ra khỏi nàng, thở nhẹ một hơi.
"Vừa rồi không đứng vững." Vân Thư Trần vuốt ve mái tóc dài buông sau lưng nàng, "Chỉ là đỡ một chút."
Vân Thư Trần vừa vuốt ve, người trước mặt lại dựa sát vào, vùi cằm vào vai nàng, cẩn thận ngửi, lại ngửi thấy một mùi ma tộc, khiến nàng vô cùng khó chịu.
Vân Thư Trần thấy nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3644750/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.