Chương trước
Chương sau
Bên trong rèm châu, bóng người tịch liêu.

Một cơn mưa xuân dường như vừa rơi rả rích bên ngoài cửa sổ, thấm đẫm mọi vật một cách im ắng. Nhưng trong không khí mơ hồ có một tia ẩm ướt.

Vân Thư Trần khoác áo bước xuống giường, nàng lấy một trụ Cửu Lý Hương cắm vào hương lô hình bông sen trắng, đóa hoa sen lập tức nở rộ ra. Một làn khói mỏng manh từ nhụy hoa bay ra.

Từ khi Khanh Chu Tuyết phụng sư mệnh ngày đêm nghiên cứu cho đến nay, thời gian đã qua hơn nửa tháng.

Từ sau khi trải qua một thời gian dài sống trong đêm tối, đôi mắt của Vân Thư Trần từng chút từng chút một được vạch trần ra khỏi lớp sương mù, mọi việc trước mắt như được rửa qua một lần trở nên rõ ràng hơn. Hoa trên núi càng tươi đẹp, cây trong rừng thẳm càng xanh tốt.

Những sự vật ngày xưa nhìn đã chán không buồn chú ý, một lần nữa từ trong bóng tối dần dần hiện ra như một bức tranh, trong lòng nàng càng là mang theo mấy phần đợi mong.

Mất mà tìm lại được, nhân sinh quả thật may mắn.

Nhưng nếu nói đến việc mong chờ nhất, đương nhiên vẫn là người trong bức tranh.

Ngay lúc nàng nhìn thấy rõ đồ nhi của mình, không kìm lòng được mà dừng mắt lâu hơn một chút.

Khanh Chu Tuyết dạo thời gian gần đây dường như là hao gầy đi một ít, hoặc cũng có thể là do lâu rồi Vân Thư Trần không trông thấy nàng. Nhưng trong tiềm thức luôn cảm thấy đồ nhi gần đây đã trải qua nhiều chuyện, gầy gò mệt mỏi một tí là chuyện đương nhiên.

Vân Thư Trần nghĩ đến những suy nghĩ trước đó, có lẽ ý trời là như thế --- dường như cũng đã đến lúc rồi.

Nàng trước khi ra quyết định đã đắn đo trong lòng hồi lâu, tâm tư giống như mạng nhện giăng kín lối quanh quanh quéo quéo, đến cuối cùng vẫn là ổn định được suy nghĩ. Mà nếu một khi trong lòng đã quyết đinh, nàng sẽ trăm phương ngàn kế để đạt được mục đích.

Khanh nhi mấy ngày nay đều ở trong thư phòng học hành cực khổ, thời điểm khi đi ngủ lúc trước đều bị trễ một canh giờ. Vân Thư Trần chờ không nổi, mỗi ngày đều mệt mỏi rã rời mà đi ngủ trước.

Hôm nay nàng lại không có đi ngủ trước.

Nàng ngồi bên giường, ngón tay xoay xoay lọn tóc, chuyển tới chuyển lui, ánh mắt lại rơi vào trên y phục của mình.

Vân Thư Trần thầm nhíu mày.

Nàng vẫn chưa mặc vào y phục như thường, mà là đổi sang một bộ cực kỳ mỏng manh, chỉnh trang cả nửa ngày, lúc này mới hài lòng.

Khanh Chu Tuyết gần giờ Tý mới đẩy cửa vào, nàng phát giác ra đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, Vân Thư Trần vẫn còn thức.

(Giờ Tý: Từ 11 giờ đếm đến 1 giờ sáng hôm sau.)

Vân Thư Trần chỉ thắp một ngọn đèn.

Trong phòng mờ ảo giống như rượu bị pha loãng. Dưới ánh đèn mỹ nhân có lẽ hơi buồn ngủ, chân mày cau lại, hai mắt khép hờ. Tóc đen mềm mại nằm lả lơi trên người nàng, đuôi tóc hơi cong lên.

Cho dù Khanh Chu Tuyết đã quen với việc nàng thường xuyên thay đổi y phục, trước khi đi ngủ vẫn hỏi một câu, "Sư tôn, y phục trên người có vẻ hơi ít. Không sợ bị cảm lạnh sao?"

Sắc mặt Vân Thư Trần không đúng lắm, "Nóng."

Một bàn tay đặt lên trán của nàng, dường như có chút bất đắc dĩ, "Đừng ham lạnh."

Khanh Chu Tuyết rút tay về, đứng ngay tại giường bắt đầu cởi áo ngoài. Vân Thư Trần liếc hai mắt lên, nhìn chằm chằm vào người kia. Bắp chân của nàng không biết từ lúc nào kê sát chân của Khanh Chu Tuyết, như có như không mà di chuyển tới chỗ thuận lợi nhất, đột nhiên câu lấy kéo người xuống.

Nương theo đó, Khanh nhi hướng về phía trước ngã xuống, vừa hay đè xuống người nàng, tóc dài đen như mực rũ xuống bên tai nàng, cả hai dính chặt vào nhau không chút kẽ hở, Khanh nhi đè xuống người nàng, dễ dàng mà hôn nhau.

--- Đây là suy nghĩ của Vân Thư Trần.

... Không ngờ tới hạ bàn của Khanh nhi ổn định, nàng nhất thời tính sai, chỉ để lại Khanh Chu Tuyết nghi hoặc thoáng nhìn nàng, sau đó quan tâm mà nhích về chỗ khác một bước nhỏ.

Đáng chết.

Vì đồ nhi ngày thường quá thanh nhã xuất trần, khí chất mềm mại, nên khiến nàng luôn luôn quên mất là người này một thân võ nghệ cao cường.

Khanh Chu Tuyết xoay người lên giường, liền nghe thấy Vân Thư Trần nhàn nhạt hỏi, "Thuật song tu kia ngươi nghiên cứu tới đâu rồi?"

"Quyển sách kia đồ nhi đã tu tập hơn phân nửa, chỉ còn một chương lớn nữa thôi là sẽ xong." Hiện tại Khanh Chu Tuyết thậm thí không có thời gian nghĩ tới việc khác, trông đầu chỉ toàn là những công pháp tuyệt diệu.

Hợp Hoan đạo xưa nay luôn làm người ta thấy hổ thẹn, đều cảm thấy đây là vật tà ma ngoại đạo.

Nhưng khi Khanh Chu Tuyết đào sâu tìm hiểu, phát hiện ra cũng không phải là như thế, ẩn chưa trong đó là trời đất dưỡng dục vạn vật sinh sôi, âm dương pháp tắc luân chuyển nhất quán, thậm chí còn liên quan đến cân bằng Ngũ Hành.

Lòng nàng đang nhớ về 《 Hợp Hoan Yếu Thuật 》, không khỏi trở nên yên tĩnh.

Giờ phút này lại bị Vân Thư Trần nhắc tới, khiến nàng nhớ lại bài học hôm nay, nhẹ nhàng trở mình gọi, "Sư tôn..."

Cuối cùng... cũng là sắp bắt đầu rồi. Trái tim của Vân Thư Trần khẽ nảy lên, ngón tay âm thầm móc vào phía dưới, mở rộng cổ áo ra hơn, đai lưng cũng bị nàng kéo lỏng ra. Nàng nghiêng người sang cùng Khanh Chu Tuyết đối mắt, gắng sức đè ép sự khẩn trương trong giọng nói, dịu dàng hỏi, "Làm sao vậy?"

"Ngũ Hành trận pháp và Hợp Hoan đạo đều đề cập đến cân bằng Ngũ Hành, trong đó phải chăng là có chút sâu xa?"

"..."

"Sư tôn, người mệt rồi sao?"

"Ừm."

Khanh Chu Tuyết dựa đầu vào vai nàng, an tĩnh nhắm mắt lại, không nói chuyện ồn ào nữa.

Lại phát hiện ra sư tôn cầm tay nàng, đặt lên trên ngực, nàng mở mắt ra thì nghe Vân Thư Trần yếu ớt nói, "Ngực đau lắm, ngươi xoa cho ta đi."

Khanh Chu Tuyết vội vàng bò lên, muốn đi xuống giường, Vân Thư Trần nhất thời bị động tĩnh lớn như vậy của nàng làm cho sửng sốt, kéo lại góc áo của nàng, "Ngươi làm gì vậy?"

Đồ nhi hơi lo lắng mà nhìn nàng, "Ngực đau có thể là do tổn thương, xoa để làm gì? Sợ là nội thương của sư tôn lại tái phát, ta đi lấy thuốc cho người."

"Quay về."

"... Sư tôn?"

Vân Thư Trần hận không thể lại đem nàng từ trên Nhất Mộng Nhai ném xuống một lần nữa, đúng thật là khúc gỗ, rơi xuống chỗ nào trong sông cũng có thể nổi lên.

Không phải là lúc trước một mực muốn cùng nàng song tu sao? Người trẻ tuổi hứa hẹn quả nhiên là lừa gạt, không tin nổi.

Vân Thư Trần hít một hơi thật sâu, sau đó cười một tiếng ấm áp, "Không sao, đột nhiên hết đau rồi. Ngươi vừa mới đi đã có chút lạnh, đừng đi xuống."

"Đã nói là mặc ít quá rồi." Khanh Chu Tuyết nghiêm túc dặn dò nàng, đạo lý ào ào tuôn ra, "Lại đột nhiên không đau nữa, có lẽ là ẩn hiện tai họa ngầm ở chỗ nào rồi. Nếu như lần sau đau nữa thì sao? Thuốc là vẫn phải uống."

Giọng nàng nghe trong trẻo như suối reo, trong màn đêm nhẹ thở dài, "Cũng đúng lúc, ta sẽ đi lấy thêm y phục cho người."

Đợi nàng đi một chuyến, thân thể Vân Thư Trần đã lạnh hơn phân nửa. Khanh Chu Tuyết đút thuốc cho nàng nuốt xuống, sau đó cầm bộ y phục có điểm hơi dày kia mà choàng lên người sư tôn.

Đợi cho đến lúc nàng mặc xong, Vân Thư Trần lại dựa sát gần trên cổ nàng, phả ra một làn hơi như hương hoa lan thoang thoảng đi kèm một câu nói: "Đồ nhi... chỗ này nóng quá."

Vậy cuối cùng là lạnh hay là nóng?

Khanh Chu Tuyết đã hoàn toàn bị sư tôn làm cho hồ đồ.

Nàng cảm giác thấy cổ chân của mình bị thứ gì đó giữ lấy. Cẩn thận cảm thụ một chút, thì ra là một loại dây leo mềm mại, không biết là mọc ra từ góc nào trên cửa sổ.

Nàng kinh ngạc mà nhìn sư tôn, ngay lập tức chân còn lại cũng bị dây leo quấn lấy. Vân Thư Trần cười lạnh một tiếng, "Thật là hết thuốc chữa."

Dây leo kéo căng một cái, cố định nàng lại trên giường, cả người như rơi vào trong mạng nhện. Tầm nhìn của Khanh Chu Tuyết bị mái tóc dài của Vân Thư Trần rũ xuống che đi, ánh sáng bên ngoài bị rèm châu cản lại, Khanh Chu Tuyết bị vây lấy trong không gian nhỏ hẹp này.

Ngay lúc sư tôn cuối cùng cũng bỏ đi hết những cạm bẫy hàm súc uyển chuyển của mình, Khanh Chu Tuyết cuối cùng cũng triệt để thấu hiểu, bởi vì đã ngộ ra mà trở nên yên tĩnh.

Nàng cũng không có gì không vui, tương đối an nhiên mà nằm đó, trên tay nắm lấy rất nhiều sợ tóc trơn dài lạnh buốt của nữ nhân kia.

Mi tâm của nàng bị người cúi đầu hôn một cái, sau đó là gương mặt.

Dây leo ngay lúc nàng trở nên yên tĩnh nằm xuống mà vô thanh rút lui.

"Sư tôn, còn nửa nén hương nữa mới hết giờ Tý."

Lời nói này của nàng cũng chỉ là nói cho sư tôn một tiếng, cũng không có ý tứ gì sâu xa. Khanh Chu Tuyết ở phương diện học hỏi tương đối nghiêm túc, bởi vì trong lúc tu hành gặp phải rất nhiều vấn đề, đều là do người tu đạo không cẩn thận mà phạm phải.

Vì sư tôn giải độc, là một chuyện quan trọng.

Nàng vốn dĩ không nên hoàn toàn đắm chìm vào đây.

"Đừng nói những lời gây mất hứng như vậy."

Bên mặt lại bị người cắn mọt cái.

... Chỗ nào gây mất hứng? Khanh Chu Tuyết bị quấn trong một trời hương thơm khiến não có chút hỗn loạn, mở mắt ra nhìn nàng, bỗng nhiên trong lòng lại nảy ra suy nghĩ, trước mắt nàng thật sự là một phong cảnh rất đẹp.

Không đúng.

Phong cảnh là nơi nhìn vào khiến người thanh tỉnh sảng khoái, thí dụ như núi non trùng điệp, động phủ hồ sâu. Nàng mơ màng, lờ mờ hồi tưởng lại những cảnh sắc núi non đã nhìn qua trong những năm gần đây. Thứ nhất, có rất nhiều sắc thái, hàng năm xuân hạ thu đông bốn mùa khác biệt. Hai con ngươi của sư tôn đen láy, đôi môi đỏ mọng tươi đẹp... Dù cho so sánh với bất kỳ thời tiết nào, nàng cũng đều phong phú hơn.

Nàng giống như là cây bút của thượng đế, chứa hết thảy mọi sắc thái trên thế gian.

Thứ hai, lý do tại sao sơn thủy lại đẹp đến vậy, chính là vì núi non trập trùng, cao có thấp có. Bằng cách này, nhìn ngang thì là dãy núi nhìn thẳng thì là đỉnh núi, đây chính là... Đúng rồi.

Khanh Chu Tuyết cảm thấy cổ có chút ngứa ngáy, tâm trí lại trở nên rối bời. Lúc này nàng hầu như không biết nói gì, nên nghĩ điều gì, để mặc cho dòng suy nghĩ của mình tung bay. Nàng cố gắng bắt lại suy nghĩ trong mớ hỗn loạn, nhưng nếu nắm lấy, lại như là bùn nhão ở trong tay chảy đi, bắt qua chỗ khác, lại rất nhanh bị chôn vùi trong mớ hỗn độn.

Vậy là dứt khoát nàng cái gì cũng không muốn nữa.

Nàng liếc nhìn Vân Thư Trần, trong mắt lóe lên một tia sáng nhỏ.

......

......

Theo thời gian trôi qua, những đốm sáng nhỏ trong mắt Khanh Chu Tuyết dường như tràn ra khỏi đôi mắt đang nheo lại của nàng. Vân Thư Trần không quen với việc cùng người nhìn nhau gần như vậy, đem lức chú ý dời đến khuôn mặt của nàng, một bên mặt ửng đỏ lên.

Khanh Chu Tuyết nhìn ngắm hồi lâu không chuyển động, trong đáy lòng lại kêu lên, như vậy cũng không đúng.

Ngắm nhìn đến mức thần trí không yên, sao có thể nói đó là phong cảnh.

Rõ ràng là phong nguyệt*, từ này càng mềm mại lại thỏa đáng. Sư tôn trước giờ đều là dịu dàng, Khanh Chu Tuyết hiếm khi dùng những ý tưởng hỗn loạn nghĩ về nàng, hình tượng của Vân Thư Trần luôn sáng ngời và vững vàng trong lòng nàng.

(Phong nguyệt: Gió trăng, cũng chỉ cảnh giường chiếu, lả lơi.)

Nhưng giờ phút này, hình tượng ấy đang lung lay. Có lẽ là Khanh Chu Tuyết cuối cùng cũng không tự lừa mình dối người được nữa, trong mắt đây là tràn ngập phong nguyệt ---

Giải độc. Hai chữ này vốn dĩ nên ghi nhớ.

Nhưng giờ phút này, đã bị nàng quên mất.

Giống như bị nước cuốn trôi, lần đầu tiên cố chấp rửa sạch, rồi lại rửa trôi đi màu sắc tươi đẹp, sau đó bị dòng nước nhỏ không ngừng cuốn đi, cuối cùng trong lòng chỉ còn lại những dấu vết nhạt nhòa.

Vân Thư Trần nhận ra Khanh Chu Tuyết muốn nói lại thôi, bèn ấm áp hỏi, "Muốn nói điều gì?"

"Ta muốn sư tôn làm..." Lời nói này thốt ra rất nhẹ, Khanh Chu Tuyết rũ mắt nhìn xuống dưới, ra hiệu, "Suy nghĩ rất nhiều năm rồi. Nhưng không hiểu vì sao, sư tôn, ta cảm thấy khi đó nếu ta nói cho người biết, người nhất định sẽ không nguyện ý ---"

"Được rồi." Tai Vân Thư Trần nóng ran, vội vàng cắt lời nói không biết xấu hổ của đồ nhi nhà nàng, "Ta biết rồi, ngươi im miệng."

"Ưm." Tay của nàng lại chỉ chỉ, nhẹ giọng nói, "Còn có chỗ đó nữa."

Đồ nhi kia cứ quơ tay múa chân, ngay lúc này khiến người phiền lòng. Trong lòng Vân Thư Trần thầm nghĩ, đây thật sự không có một chút xíu nào biết mắc cỡ, tính tình trở nên như vậy, cũng không biết là ai dạy --- nghĩ kỹ lại, không khỏi bật cười, dường như là là do bản thân mình giáo dục.

Vân Thư Trần đặt cằm lên đầu gối gập lại Khanh Chu Tuyết, thỉnh thoảng lại nhích lại gần hơn một chút, khi đến gần mắt nàng, có lẽ ánh trăng ngoài cửa sổ cuối cùng cũng chiếu vào đáy mắt nàng.

Nhìn vật gì cũng đều sáng trong như ánh trăng, trong trẻo, không nhiễm bụi trần.

Người ta nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Vân Thư Trần hít một hơi thật sâu, mơ hồ nhớ lại câu nói này. Khi còn trẻ, nàng khinh thường hạng người chìm đắm trong sắc đẹp, không có chính nghiệp.

Bây giờ thì bản thân lại cũng sắp ngã vào điều giống như vậy.

Thanh âm của Khanh nhi dần dần trở nên... Như một dây cung căng chặt, bị người khẽ gảy một chút, lưu lại một âm rung nhè nhẹ. Thế nhưng ánh mắt của nàng không tránh không né, vẫn thích nhìn chằm chằm vào mình.

Đến cùng là đang nhìn cái gì? Có gì đâu mà nhìn.

Vân Thư Trần bị nàng nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, phải nhìn đi chỗ khác.

"Dáng vẻ của sư tôn..." Nàng thì thầm, "Thật xinh đẹp, ta rất thích ngắm nhìn người."

Mặc dù đôi mắt đang mở, nhưng miệng của nàng hơi hé ra, bật ra một vài tiếng như thể nếu như gặp may, nàng sẽ kéo được Vân Thư Trần đến.

Vân Thư Trần thở nhẹ, "Câm miệng."

Đồ nhi dường như thật sự ngậm miệng lại, dường như mỗi lần đều là nghe lời như vậy.

Nàng lại bắt đầu hối hận.

Khanh Chu Tuyết không phải là một người dẻo miệng, cho nên Vân Thư Trần rất thích nghe nàng nói chuyện. Không có nữ nhân nào không thích nghe những lời tán dương chân thành.

Khanh Chu Tuyết không nói lời nào nữa, chỉ ngắm nhìn Vân Thư Trần. Trong lòng nàng đang thấy rung động không thôi --- bên trong như thể có một chiếc thuyền nhỏ loạng choạng mà trôi dạt trên sông, bị sóng dồn dập đẩy xuôi đi, cuối cùng tiến đến gần bờ. Ngay lúc cập bờ thì có chút nặng nề đâm thân thuyền vào khiến nó lay động, sau đó vững vàng mà dừng lại.

Hai người đều ra mồ hôi đầy người, giống như là mới vớt từ dưới sông lên.

Khanh Chu Tuyết chạm vào gương mặt đỏ bừng của Vân Thư Trần, cũng không phải là sắc mặt, mà là loại nóng từ trong ra ngoài.

"Ta..." Nàng khẽ nói, "Độc phát rồi."

Một cái bóng thướt tha di chuyển, ngay sau đó là một âm thanh khác. Thân thể của Khanh Chu Tuyết vốn mềm mại, hô hấp của nàng dồn dập, trái tim trong lồng ngực cũng đang đập loạn xạ.

Ngày thường rất hiếm khi có những cảm giác như vậy, nàng giờ phút này mà lại cố gắng đè nén sự khô nóng trong thân thể, lẳng lặng cảm thụ nhịp đập mãnh liệt của trái tim.

Trái tim đang nảy đập.

Lồng ngực cũng bị vật đang nhảy nhót bên trong đâm đến đau nhức. Khanh Chu Tuyết cảm thấy lúc này lấp đầy khoang mũi là hương thơm thanh nhã trên tóc của nàng, cũng không phải là ngạt thở, mà là nhịp tim đập dồn dập hôm đó khiến người như muốn chết chìm, mỗi một lần hít thở đều thấy gian nan.

Lạ lẫm mà quen thuộc.

Khiến cho bản thân trở nên giống người hơn.

Nàng trân quý từng khoảnh khắc trải nghiệm tình cảm này, như thể ruộng đồng khô khốc chưa hề được nước mưa tắm tưới, ngẫu nhiên lại được ban cho vài giọt cam lộ, tất cả mọi chỗ nứt nẻ đều liền lạc lại trong khoan khoái.

Vui sướng làm sao.

Sau đó nàng đối mặt mà ôm chặt lấy sư tôn.

Vân Thư Trần cảm thấy hai người đầy mồ hôi dính chặt lấy nhau, có một cảm giác giống như đang liều mạng mà tới. Ngày thường hiếm khi nào cùng người sát lại gần như vậy, bây giờ ngược lại... ngược lại là có cảm giác rất thỏa mãn.

Nàng thở ra một tiếng, hơi ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà có vài vệt trắng nhạt do ánh trăng hắt vào. Cửa sổ không có đóng chặt, dường như là từ bên ngoài đó xuyên vào.

Từ khi nào, ánh trăng lại trở nên rõ như vậy rồi?

Ban đầu, mặt trăng bị mây che khuất một nửa, nhưng dần dần, mây tan đi, để lộ ra ánh trăng trắng tinh khiết. Cuối cùng, mây hoàn toàn biến mất, và một vầng trăng tròn như ngọc treo lơ lửng trên đỉnh trời.

"Sư tôn."

Khanh Chu Tuyết cũng đang ngắm trăng, nhưng nàng không có nhìn về phía cửa sổ, mà là nhìn vào trong đôi mắt của Vân Thư Trần.

Không đúng, mỗi bên một cái, vậy là có hai mặt trăng.

Nhưng cũng không phải là loại ánh trăng lạnh lẽo thống khổ mà thi ca hay viết, mà là sự ấm áp toát ra từ đôi mắt xinh đẹp của sư tôn, thẳm sâu lại ôm lấy một tia ngượng ngùng, càng khiến nó trở nên rung động cõi lòng.

Nàng vì sao mà xấu hổ?

Có lẽ sư tôn của nàng nói rất đúng, nàng là một người không biết xấu hổ là gì. Nhưng ở rất nhiều thời điểm, Vân Thư Trần luôn luôn tại những lúc nàng cho rằng không có gì để phải xấu hổ lại khẽ ho nhẹ, dịch chuyển đầu, nhìn đi chỗ khác, thậm chí còn giận dỗi liếc nàng.

Thần thái những lúc đó thực đáng yêu. Khanh Chu Tuyết nhịn xuống không vạch trần những sự thận trọng kỳ quái của sư tôn ở một số phương diện, một phần là vì để tránh cho nàng thẹn quá hóa giận, mà một phần nữa là vì lần tiếp theo lại có thể nhìn thấy sự đáng yêu này --- tâm tư nho nhỏ này có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng chưa từng phát hiện ra, nhưng theo bản năng vẫn làm như vậy.

Khanh Chu Tuyết buông lỏng dựa vào nàng, sau đó nghiêng đầu, cọ cọ vào hai má của nàng. Trên đó phủ một lớp mồ hôi mỏng, mịn màng như thể vừa vớt miếng đậu phụ trắng nõn từ trong nước ra, tựa vào thật dễ chịu.

Tóc Vân Thư Trần như tơ lụa vương vào bên tai, Khanh Chu Tuyết lúc hôn vào tóc mai của nàng xong lại khẽ ngậm lấy một sợi tóc vào miệng.

Từ xưa có một loại chim nhỏ tên là Tinh Vệ, ngậm chặt lấy một cành cây nhỏ liền có thể vỗ cánh, bay qua ngàn vạn dặm đại dương. Nàng lúc này dường như cũng đã hóa thân thành loại chim này, ngậm chặt lấy một sợi tín niệm trong miệng cho nên rất an tâm, cho dù phía trước có chứa đựng điều gì, hết thảy mọi ưu phiền đều tiêu tan ngay khoảnh khắc này.

Nàng có lẽ có thể lấp đầy đại dương mênh mông bao la.

......

......

Lúc này, trăng rất tròn, sắp sửa đi về hướng Đông. Bên ngoài trời vẫn mưa, tí tách, như muốn mưa mãi đến bình minh. Thỉnh thoảng, Khanh Chu Tuyết lại cảm nhận được một làn gió nhẹ, mang theo mùi ẩm ướt của đất và mùi mưa rơi trên lá cọ. Nàng lại hít một hơi, trong mũi còn vương vấn thêm mùi hương ôn hòa của Cửu Lý Hương khiến tâm thần sảng khoái.

"Sư tôn, muốn ngủ rồi sao?"

Tiếng gió thực sự đã ngừng lại.

Vân Thư Trần dường như vẫn muốn muốn giữ lại chút sức lực cuối cùng, hôn lên đôi môi của Khanh Chu Tuyết. Nhưng nàng chầm chậm tiến gần đến môi của Khanh Chu Tuyết, vừa mới chạm lên đó lại như đã say khướt. Khanh Chu Tuyết không nhúc nhích, ánh mắt nhìn theo nàng chậm rãi tiến lại gần rồi dừng lại.

Sau cái hôn này, hô hấp của nàng trở nên đều đều, không còn động tĩnh gì nữa. Cũng không có ý tứ muốn rời đi. Khanh Chu Tuyết đưa tay vuốt lên gương mặt đẫm mồ hôi của nàng, giờ phút này cả người bị đè ép đến mức không nhúc nhích được, không cách nào đứng lên để lau đi mồ hôi của hai người.

Dường như đã ngủ rồi.

Không thể làm ra hành động qua lớn, cũng không cách nào sử dụng thuật pháp để nhấc người lên. Lần sau nàng nhất định phải nhớ kỹ chuẩn bị một chậu nước nóng, miễn cho lúc này phải đánh thức sư tôn dậy để đi lấy.

Chỉ một lần này thôi.

Nhìn chăm chú nàng hồi lâu, chợt thấy vừa lòng thỏa ý, bèn để nàng nằm ngửa ra, sau đó lại như cũ mà ôm lấy nàng. Tóc dài của hai người vấn vít chung một chỗ, y phục cũng đặt chung một chỗ, thậm chí không phân biệt được là của ai.

Ngoài cửa sổ mưa xuân rơi không ngừng, đèn đuốc trong phòng đã tắt.

Ôm nhau ngủ, bên gối có người, như mơ như hương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.