Sư tôn, người đồng ý rồi sao?
Hành động xông lên đột ngột của Khanh Chu Tuyết đã cắt đứt đường lui của hai người, khiến họ không còn đường tránh né.
Vân Thư Trần trừ trước đến giờ luôn luôn thận trọng, dường như là một thói quen mang ra từ trong bụng mẹ, làm gì cũng luôn để lại cho mình một vài đường lui. Nhưng bây giờ, trước mặt đồ nhi quyết đoán của mình, dường như tất cả đều không còn tác dụng.
Đầu nàng có đau không? Đương nhiên là có.
Nhưng có thích không?
Thực ra là mang theo một chút bí ẩn, có sự thỏa mãn và an nhiên không nói nên lời, giống như có chuyện lớn gì đã được giải quyết hoàn toàn.
Nghe nói các trưởng lão đã lần lượt xuất quan, Thái Sơ Cảnh cũng đang từng bước đi vào quỹ đạo, như một cơn gió Đông đến, cành cây trơ trụi dần dần đâm chồi nảy lộc.
Việt Trường Ca tỉnh dậy khá sớm, rõ ràng nàng bị thương không nhẹ. Nhưng nghe Việt trưởng lão nói người có tuổi rồi thì đừng nên cứ đóng cửa mãi trong động phủ, không ai trò chuyện, suốt ngày đối diện với bức tường, sẽ có nguy cơ trở nên ngớ ngẩn.
Nàng dành vài ngày trên Hoàng Chung Phong, thỉnh thoảng ghé qua Hạc Y Phong ngồi một chút. Còn lý do tại sao không đến Linh Tố Phong ---
"Đó là một người rất bận rộn." Nàng nhấp ngụm trà ngon nhất của Hạc Y Phong, thở dài hài lòng, "Ta không dám tùy tiện chọc giận người kia."
Uống xong trà, nàng đưa tay ra trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3620008/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.