Chương trước
Chương sau
Sư tôn thường xuyên thiếu vận động

Khoảng thời gian này, Khanh Chu Tuyết hiếm khi đi chủ phong luyện kiếm, mà là thường xuyên ở bên Vân Thư Trần, thỉnh thoảng luyện kiếm, hoặc thi triển vài chiêu thức.

Mỗi ngày nàng bị dây leo quấn quanh, phá trận mà ra, lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, trở nên rất thành thạo, hiện tại đã có tâm đắc.

Khanh Chu Tuyết tự mình sáng tạo ra một bộ kiếm kỹ, tay không ngưng tụ lưỡi kiếm, vung kiếm chém ra, nơi mà mũi kiếm hướng đến đều bị băng sương rắn chắc bao phủ, khiến cho tất cả cỏ cây không thể tái sinh, đóng băng mọi sức sống.

Vân Thư Trần suy nghĩ một hồi, cảm thấy để chiêu này làm thức mở đầu là tốt nhất. Băng linh căn ở nơi mờ sương trong giá tuyết càng thêm tự do, một kiếm này của nàng có thể chiếm trọn "Địa lợi."

Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn đường nhân tung diệt.

(Câu này nghĩa là: Muôn chim núi bay tuyệt, vạn nẻo đường người tan biến.)

Khanh Chu Tuyết hiện tại chưa đạt được cảnh giới này, nhưng khi sương giá một kiếm đâm ra, mặt đất như mây mù cuồn cuộn, quấn quanh người càng giống như tiên nhân.

Lưu Vân Phù Tuyết.

Để tiện xưng hô, đồng thời cũng vì sư tôn dặn dò phải viết một quyển kiếm phổ mới, Khanh Chu Tuyết lấy bốn chữ này, ghi chép cẩn thận lên giấy.

Nỗ lực suốt sáu bảy ngày, nàng cũng chỉ ngộ ra được một thức mở đầu như vậy.

Không người dẫn lối, con dường phía trước tự mình bước đi, mỗi bước đều không hề dễ dàng.

Đôi lúc nàng cũng chú ý đến một số chiêu thức, chỉ là dù sắp xếp thế nào cũng không liền mạch, hoặc dễ dàng rơi vào khuôn khổ của "Thái Sơ Thất Kiếm" đã học, không thể xem là sáng tạo ra một trường phái mới.

Vân Thư Trần quan sát đồ nhi trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mũi kiếm rũ xuống, nhìn chằm chằm vào cây hòe già trong sân, cả nửa ngày trời cũng không nhúc nhích một cái.

Như thể đang đối mặt với cây để hối lỗi.

Vân Thư Trần khẽ gõ ngón tay, một chú sơn tước nhỏ bé có thân hình bằng nước, vỗ đôi cánh trong suốt bay đến --- đậu hờ hững trên đỉnh đầu đồ đệ, mổ một cái không nặng cũng không nhẹ.

Khanh Chu Tuyết lúc này mới hoàn hồn, vung tay đuổi con chim kia đi, sơn tước nhỏ kia nhảy đến bờ vai của nàng, lại bay lên, dùng cái mỏ chim ướt át mà hôn nàng một cái.

Rất là bướng bỉnh.

"Nghĩ gì thế?" Vân Thư Trần đưa tay làm một thế thu lại, con chim làm bằng nước trong nháy tan biến, nhỏ tí tách xuống đất.

Trong tay nàng cầm một thanh kiếm gỗ, cũng không biết đang luyện tập gì, thấy được Vân Thư Trần đang đi tới liền xoay người.

Không hiểu sao, đồ nhi nhìn nàng như có điều suy nghĩ.

Vân Thư Trần cảm thấy nàng có điểm muốn nói lại thôi, quan tâm lên tiếng, "Muốn gì cứ nói."

"Sư tôn có biết kiếm pháp không?"

"Ta không cách nào giúp ngươi được rồi." Nàng mỉm cười, "Ta chẳng biết tí gì."

"Vậy mới tốt." Khanh Chu Tuyết thở phào nhẹ nhõm, khiến Vân Thư Trần có chút ngoài ý muốn. Nàng vốn cho rằng Khanh Chu Tuyết muốn thỉnh giáo nàng về kiếm pháp, thì ra là không phải?

"Nghe người ta nói rằng, dạy và học cùng nhau tiến bộ." Vừa nói Khanh Chu Tuyết vừa đi đến phía sau nàng, "Sư tôn có thể giúp ta một việc không?"

"Việc gì?"

Đồ nhi để nàng cầm kiếm, sau đó vững vàng nắm lấy cổ tay của nàng, "Ta không biết chính mình khi sử dụng kiếm pháp như nào, dạy sư tôn một lần, có lẽ sẽ nhìn ra được điểm không đúng chăng?"

Thì ra là đảo khách thành chủ. Vân Thư Trần cũng không so đo tính toán với nàng ta trong chuyện này, ngược lại còn cảm thấy khá mới mẻ nên đồng ý, "Được."

Khi sư tôn bước ra bước đầu tiên, Khanh Chu Tuyết mới nhận ra rằng nàng thật sự chẳng biết gì cả, không hề giấu giếm. Bước chân ấy nhẹ nhàng đến mức không có tí sức lực nào, tay cũng phải nhờ nàng dìu dắt mới có thể cử động.

Giờ phút này bóng cây khẽ lay động, trên mặt đất ánh sáng loang lổ, như những mảnh vàng vụn trôi nổi. Vân Thư Trần dựa vào nàng đi vài bước, tay vẫn giơ cao, thỉnh thoảng Khanh Chu Tuyết buông tay ra quan sát.

"Sư tôn, tay của người..." Khanh Chu Tuyết nhìn vào mũi kiếm đang dần lắc lư kia, "Có thể không run được không?"

"Tay mỏi rồi."

Nàng cau mày, liếc xéo một cái, "Được rồi chứ?"

Khanh Chu Tuyết đành phải tiếp tục dìu lấy cổ tay nàng, một tay đỡ lấy eo nàng, vừa nói từng bước phải đi như thế nào, và tại sao phải như vậy.

Vân Thư Trần không suy nghĩ nhiều, nàng biết đây chỉ là đồ nhi tự lẩm bẩm, không phải thật sự muốn dạy nàng.

Vì vậy nàng cảm thấy khá nhẹ nhàng, nhắm mắt thưởng thức âm thanh trong trẻo như suối reo chảy qua đá, réo rắt du dương. Tay nàng cũng không cần dùng bất kỳ sức lực nào, tóm lại đều do Khanh nhi dẫn dắt nàng.

Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại, quả là không biết nên khóc hay nên cười. Vài trăm năm trước bị sư tôn ép buộc học kiếm không thành, vài trăm năm sau lại bị chính đồ đệ của mình dạy lại từ đầu.

Hai người họ vóc dáng tương đương, tư thế này trông rất giống như Khanh Chu Tuyết ôm nàng vào lòng.

Bước từng bước, động tác uyển chuyển.

Vân Thư Trần đạp lên những mảnh vàng lấp lánh trôi nổi trên mặt đất, làn gió nhẹ thổi khiến mái tóc dài của hai người quấn lấy nhau, rồi lại theo một vòng xoay của kiếm chiêu mà tách rời.

"Thắt lưng... phải thẳng." Đồ nhi thầm nhắc nhở.

Vân Thư Trần đi vài bước đã mềm nhũn như không có xương cốt, dựa vào người nàng một cách vô cùng thoải mái, nghe vậy lại lười biếng nói: "Thẳng tắp thì mệt lắm."

Khanh Chu Tuyết khẽ thở dài một cái, "Năm xưa trước mặt tổ sư gia, sư tôn cũng như vậy, đại khái sẽ bị phạt ---"

"Sao?"

"... Không có gì."

Vân Thư Trần hơi nghiêng đầu, mỉm cười, "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Tuy Thái Sơ Cảnh là nơi tu tiên, nhưng đến cùng thì vẫn phải có chút nhân tình thế thái."

Khanh Chu Tuyết ngạc nhiên, "Nhân tình gì?"

Nàng lại khẽ cười một tiếng, "Ta cùng với nữ nhân nắm giữ quyền sinh sát của tổ sư gia có quan hệ rất tốt."

"Người đó là ai?"

"Sư nương của ta."

"..."

Vân Thư Trần lại dựa vào nàng đi vài bước, múa may mấy kiếm, trên người đã đổ chút mồ hôi, quả thật hơi mệt mỏi nên phàn nàn nói, "Một chiêu thức này, sao mà lại dài như vậy?"

"Hả?" Đồ nhi nghe thấy liền kinh ngạc, "Còn chưa được một nửa."

"Sư tôn ngày thường cũng nên đi lại một chút, có lợi cho thân thể."

Nàng đỡ eo của sư tôn, nắm chặt cánh tay, cách mấy lớp quần áo nhưng vẫn cảm nhận được sự mềm mại của người kia, phảng phất như chỉ hơi dùng lực là có thể bẻ gãy được.

"Đã đi lại nhiều lắm rồi. Gần như mỗi ngày đều phải đi từ Hạc Y Phong lên chủ phong, rồi đi về." Vân Thư Trần từ tận đáy lòng kháng cự việc hoạt động thân thể.

"Ngự phong cưỡi mây, chân không chạm đất, như vậy cũng tính sao?"

"Thi pháp cũng phải giơ tay lên."

"Như vậy cũng không thể tính được."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Vân Thư Trần cong môi lên, nghiêng đầu nhìn đồ nhi sắc mặc đang rất nghiêm nghị, im lặng mà nảy sinh ra một sự tinh nghịch, "Hay là ngươi về sau ngày ngày dắt theo sư tôn luyện kiếm, cũng coi như là có hoạt động thân thể."

"Được."

Nàng nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc đồng ý.

Bất tri bất giác, chiêu thức nay theo hai người xoay vòng một lần cuối cùng rồi kết thúc. Sau khi các nàng đứng vững, Khanh Chu Tuyết mới buông lỏng sư tôn ra, hương thơm thoang thoảng trong ngực liền tán đi, để lại một cảm giác trống vắng trong lòng.

"Chiêu thức kia của ngươi, bản thân đã có lý giải rõ chưa?" Vân Thư Trần mỉm cười hỏi nàng.

"Rõ ràng hơn rất nhiều." Khanh Chu Tuyết cúi nhìn mũi kiếm --- những chỗ lúng túng trong kiếm đạo chính là những chỗ bản thân cũng không giải thích được, cần phải cải thiện, điều này thì rõ ràng.

Nhưng trong lòng có một chỗ nào đó lại mơ hồ, rối bời. Việc này chỉ đơn giản là nắm tay sư tôn cùng luyện kiếm mà thôi, hành động như vậy cũng thỉnh thoảng xảy ra khi hướng dẫn hoặc thỉnh giáo các sư tỷ muội. Không có gì đặc biệt.

Đến khi Vân Thư Trần hỏi sao kiếm chiêu đó lại dài như vậy, Khanh Chu Tuyết mới bàng hoàng nhận ra, bản thân dắt tay sư tôn di chuyển chậm chạp đến mức nào.

Có vẻ như bản thân không nỡ buông tay nàng ra ngay lập tức.

***

Trên diễn võ trường.

Khanh Chu Tuyết tay phải nắm lấy Thanh Sương kiếm, khi đâm ra một nhát, ba người kia chỉ thấy hàn khí bao trùm xung quanh nàng, một tàn ảnh hiện ra. Trong chớp mắt, những viên gạch màu xám xanh trên mặt đất bị sương giá nhuộm ướt, toàn bộ sân bãi rộng lớn bỗng chốc biến thành một màu trắng xóa như tuyết trời, thậm chí còn có một vài bông tuyết nhỏ rơi xuống.

"Lợi hại!" Nguyễn Minh Châu dậm chân xuống mặt đất, phát hiện lớp băng dày đặc đến mức lấy cán đao cũng không đập vỡ được.

Lâm Tầm Chân hiếu kỳ hỏi, "Đây là chiêu thức gì?"

"Tự mình mày mò ra thôi." Khanh Chu Tuyết xua tan bóng tàn ảnh kia, "Chỉ là thi triển hơi chậm, cần phải tích tụ sức lực lâu mới có thể làm nhiễm sương giá lên một tấc vuông đất nhỏ như này."

Nguyễn Minh Châu nói, "Đúng vậy. Từng đao chém xuống quả thật trúng đích. Nhưng ta vẫn không quen sử dụng thuật pháp lớn như vậy... Luôn cảm thấy, vừa chậm lại vừa kỳ quặc."

Hai người kia không cầm binh khí không có chung cảm giác, nhìn nhau một cái. Bạch Tô khẽ nói, "Các ngươi có cảm thấy rằng, từ sau lần tuyển chọn thứ hai, chúng ta luyện tập lửng lơ, dường như không quá tiến bộ?"

Chính xác.

Giống như mọi thứ phối hợp nhịp nhàng, không ai còn ý kiến gì thêm, cũng không ai còn cố gắng trau chuốt hơn nữa.

Lâm Tầm Chân đề nghị, "Thân ở bên trong tự nhiên sẽ không nhìn ra được gì. Không bằng đi tìm trưởng bối xin chỉ điểm, có thể có thêm lời khuyên tốt cũng nên."

Mấy người nhớ tới Vân sư thúc lần trước đến cùng Khanh Chu Tuyết, không khỏi đều nhìn về phía nàng.

Khanh Chu Tuyết chân mày cau lại, nhìn sắc trời, "Ta hỏi thử nàng một chút."

Nàng từ trong nạp giới lấy ra một viên ngọc truyền âm, đi đến một chỗ khác, lẩm bẩm nói gì đó, sau đó nhanh chóng thu viên ngọc lại.

"Thế nào?" Lâm Tầm Chân vẫn rất hy vọng Vân sư thúc có thể đến.

Khanh Chu Tuyết lắc đầu, "Nàng bây giờ có chút không tiện, nói đã thay chúng ta gọi Việt sư thúc đến. Cứ ở đây chờ là được."

Giọng nói trong ngọc truyền âm vang lên, có vẻ mệt mỏi, như thể đang ngủ trưa, mang theo sự bất mãn vì bị quấy rầy giấc mộng đẹp. Khi vang đến tai Khanh Chu Tuyết, nàng luôn cảm thấy như có ai đó khẽ khàng vuốt ve tai mình.

Ngứa ngáy.

"Nàng ta sao? Thú vị đấy." Đôi mắt của Nguyễn Minh Châu lập tức sáng lên.

Chẳng bao lâu sau, một bóng người yểu điệu xuất hiện ở phía chân trời. Nữ nhân xinh đẹp động lòng người đặt chân xuống mặt đất, chậm rãi bước về phía các nàng, ngáp một cái rồi phàn nàn, "Hừ, nữ nhân chết tiệt kia biết ngủ để dưỡng nhan, sao lại không biết người khác cũng cần ngủ chứ."

Dù sao cũng là trưởng bối, Khanh Chu Tuyết, Lâm Tầm Chân cùng Bạch Tô đều không lên tiếng, chỉ có Nguyễn Minh Châu bước đến chào đón, mỉm cười chớp mắt nói, "Việt sư thúc hôm nay thật xinh đẹp."

"Ánh mắt của Nguyễn Nguyễn vẫn rất tốt đấy."

Lời này nghe được khiến nàng tương đối hài lòng, môi khẽ nhếch lên, mắt lướt qua bốn cô nương kia, "Trời nóng như thế này mà vẫn phải lăn lộn, vật vã ở diễn võ trường. Vân sư thúc của các ngươi nhất quyết phải vận dụng ta, nếu không phải vì nhìn vào một túi vàng ---"

"Hừm." Nàng hơi nhíu mày, "Nếu không phải nhìn vào sự khẩn cầu chân thành của nàng, ta lười quan tâm đám nhãi ranh các ngươi. Dù sao trên đỉnh núi cũng có quá nhiều đệ tử, thêm một hay bớt một cũng chẳng sao, nhưng suy cho cùng, lão nương còn vài quyển thoại bản chưa động bút, đã không thể động bút thì không thể hoàn thành nhiệm vụ, cản trở đường tài lộc của người khác chẳng khác gì giết cha mẹ, điều này thật sự là..."

Đám nhãi ranh rơi vào trầm mặc.

Trong đám nhãi ranh đó có một người chững chạc và lớn tuổi hơn há to miệng, cuối cùng cũng lên tiếng ngắt lời nàng, "Việt sư thúc, chúng ta gần đây dường như gặp phải bình cảnh, xin sư thúc chỉ điểm một chút."

"À."

Nàng tự giác đứng xa hơn một chút, "Được thôi, các ngươi thi triển cho ta xem."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.