Sư tôn ở bên ta, sao có thể gọi là một mình?
Một nén nhang sắp tàn, quả thật rất nhanh.
Kiếm trong tay đã mất, Khanh Chu Tuyết vận dụng hết sức lực nhưng cũng không thể tạo ra nổi gợn sóng nào trong đám gai nhọn. Khí lạnh toát ra từ người nàng khiến một mảng dây leo đóng băng, nàng dùng chân đá mạnh vào chúng, phát ra tiếng rắc rắc giòn tan.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể bẻ gãy.
Một nén hương qua đi, nàng lập tức bị rơi xuống. Dây leo trước mắt toàn bộ tan biến, chỉ còn nhìn thấy một đôi hài được thêu tinh xảo.
Nàng kiệt sức nằm trên mặt đất, yếu ớt nhìn người kia.
Vân Thư Trần đứng trước mặt nàng, nhìn những vết xước nông trên làn da trắng ngần của nàng, trong chớp mắt đã liền lại không còn dấu vết. Những vết thương sâu hơn cũng cầm máu và tái sinh da thịt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Nàng cúi xuống, đưa tay vuốt ve cổ tay đồ nhi nơi vừa chảy máu, giờ đây đã nhẵn mịn hoàn toàn.
"Thể chất của ngươi như này đừng tiết lộ, cũng đừng để người khác biết được. Nhớ chưa?" Vân Thư Trần nhíu mày, thu tay lại.
"Vâng."
Khanh Chu Tuyết sờ sờ mặt đất, sau đó ngồi dậy. Việc đầu tiên nàng làm là đi lấy kiếm của mình, nhưng nào ngờ tay nàng lại trống rỗng ---
Vân Thư Trần khẽ nhấc ngón tay, thanh kiếm được bao bọc bởi dòng nước và lơ lửng trước mặt nàng. Khi nàng nắm lấy cán kiếm lạnh lẽo, lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3558074/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.