Thật là một gương mặt ưa nhìn
Việc học ở nội môn cũng không tính là nặng nề, Khanh Chu Tuyết học không chút phí sức nào. Chỉ là mỗi khi nghe sư tôn của nàng truyền thụ, suy nghĩ không tự chủ được mà bay bổng không có tí giới hạn nào --- Sau khi bị Nguyễn Minh Châu cười cợt không biết bao nhiêu lần, Khanh Chu Tuyết quyết định thuận theo tự nhiên, không giãy dụa nữa.
Mỗi đêm nàng đều đèn đuốc sáng trưng mà học trước một lần, sau đó ban ngày liền quang minh chính đại mà... thất thần nhìn sư tôn.
Quay đi quay lại, ngày nối ngày học tập tu hành, đã đến lúc khảo thí.
Khanh Chu Tuyết rũ mắt ghi chép, chữ viết thanh tú. Nàng từ nhỏ đã âm thầm bắt chước chữ viết của Vân Thư Trần, luyện được bảy phần phiêu dật khí thế, lại trộn lẫn ba phần tinh tế của mình.
Các môn thi đều rất thuận lợi, mãi cho đến buổi thi đan dược. Nguyễn sư muội mặt mày trầm trọng, nhìn có vẻ lúng túng lẻ loi. Nàng tu luyện và tập võ đều rất có thiên phú, nhưng từ nhỏ đã không yêu thích gì việc chế tạo đan dược chứ đừng nói tới phải đọc những quyển sách lì lịt toàn chữ là chữ, liếc qua thôi cũng đã đầu váng mắt hoa.
Những kỳ thi như này thường được giám thị bởi các sư huynh sư tỷ khoá trước, đa phần là sẽ không quản quá chặt.
Mắt thấy hơn nửa nén hương đã trôi qua.
Khanh Chu Tuyết mới viết xong dòng cuối cùng, đang đợi cho mực khô. Nàng gác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/3539116/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.