Chương trước
Chương sau
Những đại thần đã bị cảnh cáo trong âm thầm rồi thì đương nhiên là sẽ không lôi mấy chuyện này ra để nói nữa, sau khi bị cảnh cáo thì đã ngoan ngoãn ngậm miệng lại, dù sao thì lần này cũng chỉ mới bị cảnh cáo mà thôi, nếu thật sự chọc giận Thương Quân Lẫm thì cũng không ai biết thứ tiếp theo rơi lên trên người mình là gì cả.

Tuy rằng từ sau khi quý quân vào cung thì tính cách của Thương Quân Lẫm đã tốt hơn ban đầu rất nhiều nhưng cũng không đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ vì vậy mà không phải chịu trừng phạt, đặc biệt là chuyện này còn liên quan đến quý quân nữa nên nói không chừng bệ hạ sẽ còn ghê gớm hơn cả trước kia.

Có vết xe đổ của trước đó cho nên cũng không có ai dám lấy tương lai của mình ra để nói giỡn.

"Hiện tại bệ hạ vẫn còn đang ở trong độ tuổi cường tráng nhất cho nên nếu nhắc đến chuyện này thì quả thật là vẫn còn đang hơi sớm."

"Thuyền đến đầu cầu thì tự nhiên là sẽ thẳng, đến lúc đó là sẽ có cách giải quyết mà thôi, ha ha."

Sau khi tự tìm cho mình một lý do thật hay để giải vây thì mọi người cũng ăn ý mà không nhắc về chuyện này nữa.

Việc phúc thẩm lại vụ án của nhà họ Lâm cũng là do Cố Hoài đảm nhận, hắn đã lập được công lớn nhưng lúc Thương Quân Lẫm hỏi hắn muốn được thưởng cái gì thì hắn cũng chỉ bảo là hắn không cần gì khác, chỉ cần ban cho hắn cơ hội phúc thẩm lại vụ án của nhà họ Lâm, nếu năm đó vụ án này thật sự có sai lầm thì hắn cũng mong là sẽ có thể cho nhà họ Lâm một câu trả lời chính xác.

Thân phận của Cố Hoài thì mọi người ở trong triều cũng đã có suy đoán từ lâu rồi, lúc hắn mới vừa trở về kinh thành thì những đại thần có quan hệ khá rộng đã bắt đầu tra xét về những chuyện liên quan đến hắn, tuy rằng vẫn chưa tra được ra lai lịch cụ thể nhưng cũng đã biết được hắn và Cố thái y không phải là huynh đệ ruột thịt, hắn đã được Cố thái y nhặt về thuở còn niên thiếu.

Chuyện này cũng không phải là bí mật hay gì nên cũng rất dễ để tìm hiểu ra, nhưng càng sâu hơn thì lại chẳng thể tra được.

Nếu muốn tra lại vụ án cũ thì sẽ có rất nhiều chuyện phải làm.

Đầu tiên đó là vấn đề uy tín của tiên đế, đây là chuyện mà tiên đế đã tự mình ấn định, hiện giờ lại muốn lôi ra điều tra lần nữa thì cũng xem như là đang đập vào mặt của tiên đế, tiếp đó, ngay sau khi có những nạn nhân đó thì cũng đã có rất nhiều người được lợi cho nên nếu thật sự lật lại bản án thì tiếp đó sẽ phải xử lý rất nhiều chuyện.

Đối với vấn đề thứ nhất thì các đại thần cũng biết là cơ bản là Thương Quân Lẫm sẽ chẳng thèm để ý, nếu hắn để ý thì năm đó hắn cũng đã chẳng dẫn binh đi thẳng vào trong cung và dùng võ lực để dành được vị trí này.

Sau khi hạ triều thì đã có vài vị đại thần tụ tập lại với nhau, "Mấy ngài cảm thấy chuyện này có khiến bệ hạ cảm thấy biết ơn hay không đây?"

"Chuyện Cố tướng quân sao? Hẳn là có nhỉ, trước đây ta vẫn luôn cảm thấy thắc mắc về chuyện vì sao đột nhiên bệ hạ lại chịu trọng dụng một người đột nhiên chui từ đâu ra, nhưng nếu Cố tướng quân thật sự là con cháu của nhà họ Lâm thì tất cả mọi chuyện đã trở nên khác biệt rồi."

"Đúng vậy, nhiều thế hệ của nhà họ Lâm đã sản sinh ra tướng tài, nếu không phải vì vụ việc kia thì Đại Hoàn cũng đã không phải trải qua một thời kỳ rung chuyển như vậy rồi."

"Không phải là đã bảo nhà họ Lâm đã cấu kết với địch để bán nước và có chứng cứ vô cùng xác thực hay sao?"

"Có phải hay không thì cũng chỉ nằm trong một câu nói của tiên đế mà thôi, chuyện năm đó đã xuất hiện rất nhiều điểm đáng ngờ, có rất nhiều vị đại thần đã đứng ra xin điều tra kĩ càng lại nhưng tiên đế lại không hề nghe và cũng chẳng cho bọn họ có cơ hội giải thích mà cứ thế định tội ngay, nhưng mà quả thật tình hình năm đó của nhà họ Lâm cũng rất kì lạ."

"Thế nào hả?"

"Chuyện này cũng là do sau khi ta tra lại hồ sơ và phát hiện, lúc ấy đột nhiên có người tố giác với tiên để là nhà họ Lâm cấu kết với địch và bán nước, lúc ấy bốn cha con nhà họ Lâm đều đang giết địch ở ngoài chiến trường nhưng trong kinh thành thì vẫn còn có người ở lại, nhưng vấn đề là lại chẳng có ai đứng ra để biện giải cho gia đình của mình cả, sau đó quân đội của nhà họ Lâm cũng phải hi sinh toàn bộ dưới sự bao vây của hai bên, ngay cả những người thuộc nhà họ Lâm đang ở lại kinh thành cũng bị đốt cháy."

Lúc này Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cũng đang xem lại hồ sơ về vụ án của nhà họ Lâm.

Nếu muốn phúc thẩm lại vụ án này thì tất nhiên là phải hiểu về nó đã, thứ đang được đặt ở trên bàn cũng không chỉ có hồ sơ lấy từ Đại Lý Tự mà còn cả những chứng cứ mà mấy năm nay Cố Hoài đã âm thầm điều tra.

"Trong chuyện này thì tác dụng của Phi Mộng nằm ở chỗ nào đây?" Thẩm Úc buông hồ sơ ra, nghĩ mãi mà vẫn không thể nghĩ ra điểm này.

Chuyện Phi Mộng thì Thương Quân Lẫm vẫn luôn sai người điều tra, nhưng mà mãi mà vẫn chẳng thể tìm ra manh mối nào giá trị, theo sự yêu cầu của Thẩm Úc thì Phi Mộng cũng đã bị liệt vào danh sách thuốc cấm ở Đại Hoàn, sau một năm trôi qua thì đã không còn thấy xuất hiện trở lại nhưng nếu dựa theo những gì trước đó Cố Hoài đã nói thì nhà họ Lâm cũng bị Phi Mộng làm hại, vậy thì sao Phi Mộng lại làm hại được nhà họ Lâm đây?

"Cố Hoài cũng vẫn luôn điều tra," Dưới ánh nến, bóng dáng của cả hai như chồng lên nhau, Thương Quân Lẫm xoa lên thái dương của Thương Quân Lẫm, "Trời đã về chiều rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai lại nói."

Nhìn đống hồ sơ cả một buổi chiều nên Thẩm Úc cũng thấy có hơi đau đầu, y đứng dậy khỏi lòng ngực của Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ ra ngoài dạo cùng ta đi."

"Được."

Thẩm Úc được Thương Quân Lẫm dìu đi dạo ở trong một vườn hoa nho nhỏ.

Ánh trăng đang chiếu rọi xuống và ban tặng cho vạn vật một vầng sáng bạc cực kì nhẹ nhàng.

Thẩm Úc ngẩng đầu lên và ngắm mặt trăng vừa lớn vừa tỏa sáng ở trong trời đêm, xung quanh còn có những ngôi sao điểm xuyết, quả thật là đẹp không sao tả xiết.

"Trăng đêm nay thật tròn," Thẩm Úc cảm thán, "Thật đẹp."

"Không đẹp bằng A Úc." Ánh mắt của Thương Quân Lẫm trước sau gì vẫn cứ dừng lại trên người của Thẩm Úc.

"Sao bệ hạ lại đưa ta ra so sánh với ánh trăng cơ chứ?" Thẩm Úc dời mắt khỏi trăng và nhìn về phía của Thương Quân Lẫm, y còn chưa kịp đề phòng thì đã chìm đắm vào trong đôi mắt đen nhánh của người đàn ông.

"Ở trong mắt trẫm thì vạn vật đều không sánh bằng A Úc."

"Bệ hạ còn nói miệng của ta đã được bôi mật, miệng của bệ hạ được bôi mật mới đúng. "

"Vậy A Úc có muốn xem thử xem đến cùng thì miệng của trẫm có được bôi mật hay không không?"

"Được thôi, bệ hạ nhắm mắt lại đi."

Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Thẩm Úc vòng tay qua cổ của người đàn ông rồi hơi nhón người lên để dâng môi của mình lên.

Cánh môi dán sát vào nhau, hơi thở thuộc về một người khác cứ thế lùa đến, Thẩm Úc cũng nhớ những gì trước đó Thương Quân Lẫm đã nói cho nên cũng vươn lưỡi ra để nếm thử.

Y cũng không biết là nó có ngọt hay không nữa bởi vì y còn chưa kịp nếm được vị thì hô hấp của y đã bị người đàn ông cướp mất.

Eo bị giam lấy, sức lực của người đàn ông rất lớn, dường như là muốn hòa người y vào trong xương cốt.

Đầu lưỡi của y bị mút vào cho đến khi tê dại, Thẩm Úc hơi bực bội mà đẩy vai của Thương Quân Lẫm ra nhưng ngược lại, y lại còn bị ôm chặt hơn.

Một đợt gió nhẹ phất qua, khiến cho vài sợi tóc của cả hai cũng bay lên trên không trung và đan chéo vào nhau, chẳng còn phân biệt được ai với ai.

Cuối cùng thì Thẩm Úc cũng được buông ra, cơ thể của y đã mềm nhũn và dựa vào trong lòng ngực của Thương Quân Lẫm, gần như là trọng lượng toàn thân của y đều đang được đặt lên trên cánh tay đang vòng qua eo y kia.

"Cũng chưa nếm được vị..." Thẩm Úc khẽ lẩm bẩm.

"Lại nếm thêm một chút nữa nhé?" Thương Quân Lẫm áp trán của mình vào trán của Thẩm Úc, giọng nói đã hơi khàn đi.

Thẩm Úc lắc lắc đầu, "Đầu lưỡi đã hơi tê rồi."

"Để trẫm xem xem," Thương Quân Lẫm hơi buông Thẩm Úc ra một chút rồi nâng cằm của y lên, "Há miệng ra."

Thẩm Úc ngoan ngoãn há miệng ra và lè đầu lưỡi ra, lúc này đầu lưỡi của y đã đỏ tươi.

Ánh mắt của Thương Quân Lẫm trở nên tối tăm hơn, hắn dùng ngón tay khảy vào chỗ đó một chút.

Thẩm Úc vội rụt lưỡi về và nói với vẻ đầy mơ hồ: "Không sao cả, đừng nhìn."

"Thật sự không sao sao?"

"Chỉ là do bệ hạ dùng có hơi nhiều sức mà thôi, thật sự không sao cả." Sau một lúc thì đầu lưỡi của y đã đỡ tê hơn.

Thương Quân Lẫm vẫn thấy không được yên tâm lắm, cũng may sau một đêm thì đầu lưỡi của Thẩm Úc đã không còn vấn đề gì nữa rồi, y đẩy đẩy Thương Quân Lẫm ra: "Không có việc gì đâu, sao bệ hạ lại gọi Cố thái y tới làm gì."

"Xem qua một chút cũng chẳng mất gì."

Cơ thể của Thẩm Úc đã được điều dưỡng rất tốt, đã không còn cần phải uống quá nhiều thuốc nữa, cũng vì vậy cho nên Cố thái y cũng không còn hay tới như trước.

Sau khi xem mạch cho Thẩm Úc xong, biểu cảm ở trên gương mặt của Cố thái y cũng chẳng hề thay đổi, hắn nói: "Cơ thể của quý quân đã tốt hơn rất nhiều, từ giờ trở đi không cần dùng phương thuốc lần trước thần đưa ra kia vào mỗi ngày nữa, cứ hai ba ngày rồi uống một lần là được rồi."

Không ngờ gọi Cố thái y tới đây chuyến này lại còn có nhiều lợi ích như vậy, khóe miệng của Thẩm Úc khẽ cong lên.

Thân thể của Thẩm Úc đang dần tốt hơn và người vui nhất chính là Thương Quân Lẫm, không chỉ Cố thái y mà ngay cả những người hầu ở Cung Ngọc Chương cũng được ban thưởng.

Các cung nhân đều rất thích hầu hạ ở Cung Ngọc Chương, chủ nhân dễ hầu hạ thì thôi đi, đãi ngộ cũng rất tốt nữa, ở trong tay của Thẩm Úc có rất nhiều cửa hàng cho nên mỗi lần có sản phẩm gì mới thì ông chủ Từ đều sẽ gửi vào trong cung, mà hầu hết những thứ này y đều không dùng được cho nên cũng thường thưởng cho cung nhân những thứ mà mọi người ở bên ngoài cần phải tranh giành với nhau, vì thế cho nên các cung nữ đều rất vui mừng.

Chuyện về nhà họ Lâm cũng tiến triển rất nhanh, trước lúc Cố Hoài nói ra thì đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, nếu không nắm đủ chứng cứ trong tay thì hắn cũng đã không dám liều mình nói ra.

Bệ hạ đã ra lệnh phúc thẩm lại vụ án này rồi cho nên bất kể trong lòng của các đại thần nghĩ như thế nào thì chuyện nên làm vẫn sẽ phải làm, lật hồ sơ ra và lần nữa thẩm vấn nhân chứng, đã nhiều năm trôi qua cho nên cho dù trong tay Cố Hoài đã nắm đầy đủ chứng cứ nhưng cũng sẽ không dễ dàng.

Chuyện này đã được giao vào tay của Phương Quân và Đại Lý Tự cũng góp phần hỗ trợ, Phương Quân cũng xuất thân từ Đại Lý Tự cho nên cũng không cần phải làm quen lại với những cộng sự trước đó nữa.

Ngày nào cũng có những tiến triển mới được đưa vào cung, chuyện của nhà họ Lâm có rất nhiều sự kì quặc là chuyện mà rất nhiều người biết đến nhưng bởi vì trước kia tiên đế đã quyết tâm buộc tội nhà họ Lâm cho nên bọn họ cũng chẳng thể làm gì, chỉ cần là người đứng ra cầu tình hoặc lên tiếng phản đối thì đều sẽ bị biếm chức hoặc là bãi quan ngay, còn có cả những người đã đánh mất luôn mạng của cả nhà.

Một đời vua một đời thần, hiện giờ hầu hết những viên quan còn ở lại trong triều đều là những người được chọn vào sau này, người thật sự trải qua thời kì trị vì của tiên đế ngoại trừ Phương Quân cũng được miễn cưỡng tính là một người ra thì cũng chẳng còn mấy ai.

Bọn họ đã quen với phong cách làm việc như mưa rền gió cuốn của Thương Quân Lẫm rồi cho nên theo chuyện của nhà họ Lâm được bật mí thì bọn họ cũng dần nhận ra lúc tiên đế còn tại vị thì triều đình đã hỗn loạn đến nhường nào.

"Rõ ràng chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ như vậy, sao lại vẫn có thể kết án luôn chứ? Đây là chuyện liên quan đến tính mạng của hàng ngàn người, sao lại qua loa như vậy chứ?"

"Lúc ấy... Hoang đường đến mức nào cũng đâu phải là ông không biết đâu, có gì mà phải ngạc nhiên chứ?"

"Vì thế cho nên lúc ấy bệ hạ lên ngôi mới không phải chịu quá nhiều sự phản đối hay sao?"

"Ông nói nhỏ chút đi, tại vách mạch rừng, cũng không hẳn là như vậy đâu, bệ hạ là hoàng tử duy nhất của hoàng hậu cho nên nếu theo lẽ thường thì quả thật ngài ấy xứng đáng tiếp nhận vị trí này, huống chi lúc đó bệ hạ đã phá giải nguy cơ giúp Đại Hoàn và cứu được hàng chục ngàn dân trong thế khó xử, dù là về tình hay về lý thì vị trí này cũng nên thuộc về bệ hạ."

"Bệ hạ muốn lật lại vụ án của nhà họ Lâm là bởi vì không muốn những con người trung nghĩa đó phải mang nỗi oan cả đời hay sao?"

Đối với chuyện này thì có rất nhiều viên quan biết rõ mọi chuyện cảm thấy tâm trạng của mình trở nên phức tạp, thời trẻ bọn họ cảm thấy bệ hạ không hề có chút để ý nào nhưng hiện tại xem ra không phải là vì bệ hạ không để bụng mà là vì đang chờ cơ hội tốt nhất mà thôi, nếu không vì sao giữa nhiều người như vậy mà lại cố ý trọng dụng một người luôn một lòng lật lại vụ án của nhà họ Lâm như thế chứ?

Trong tay bệ hạ còn nắm Ẩn Long Vệ cho nên bọn họ không tin trước lúc dùng người mà ngài ấy lại không hề biết thân phận của người này.

Trong lòng của các đại thần nghĩ như thế nào thì Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cũng không biết, sau khi chuyện này đã được quyết định rồi thì Thương Quân Lẫm cũng không thèm phí nhiều tâm tư vào chuyện này nữa.

Chuyện của Việt Vương thì tạm thời Thương Quân Lẫm đã giải quyết xong, hắn đang định là sẽ đưa Thẩm Úc ra ngoài cung để chơi hai ngày.

Năm ngoái bởi vì giữa chừng thì đã xảy ra chuyện cho nên vốn đã tính đưa Thẩm Úc đi đạp thanh* nhưng lại không thành, năm nay Thương Quân Lẫm tính đưa Thẩm Úc đi lần nữa.

Thẩm Úc đang thử quần áo, trời càng ngày càng ấm lên cho nên Thẩm Úc đã cởi bớt những bộ quần áo mùa đông và thay qua những bộ đồ mỏng hơn để mặc vào mùa xuân, bởi vì hiện tại y đã cao hơn cho nên quần áo năm ngoái cũng đã hơi ngắn, vì thế cho nên Cục Thượng Y đã bất kể ngày đêm mà may cho y thêm mấy bộ đồ.

Tóc đen được sợi dây cột tóc cùng màu với quần áo giữ ở phía sau, sau khi Thẩm Úc thay quần áo xong đi ra thì Thương Quân Lẫm cũng đã thay qua trang phục bình thường.

"Hôm nay rời cung hay sao?" Thẩm Úc nhìn Thương Quân Lẫm rồi hỏi.

Chỉ có lúc rời cung thì Thương Quân Lẫm mới thay qua những bộ trang phục không thêu hoa văn hình rồng.

"Gần đây ngoài cung đang có một cuộc thi mã cầu, A Úc có muốn đi xem hay không?"

Mã cầu là một trong những môn vận động được người Đại Hoàn hoan nghênh nhất nhưng vì sự hạn chế của cơ thể nên Thẩm Úc chưa chơi bao giờ.

"Bệ hạ sẽ lên sân thi đấu sao?"

Thẩm Úc không có quá nhiều hứng thú với việc xem người khác chơi nhưng nếu bệ hạ tự mình ra sân thì sẽ không như thế nữa.

*Đạp thanh trong: Thanh minh trong tiết tháng ba Lễ là tạo mộ hội là đạp thanh.

Thương Quân Lẫm biết ơn và giúp Cố Hoài là vì trước Thương Quân Lẫm từng tòng quân cho nhà họ Lâm, với ông cũng không muốn để những người như thế bị oan. Vụ này liên quan đến mạng của hàng nghìn người là bởi vì lính của nhà họ Lâm cũng phải chết hết, tại quan điểm tướng theo ai thì lính theo bên đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.