Ngày hôm sau, ta đeo chiếc hà bao tình yêu xinh xắn kia ở eo, nghênh ngang đi trên phố. Lúc chọn quà cho "thê tử" tương lai, ngựa không ngừng vó phi như bay trên đường, thổi tung bụi đất làm mặt ta nhem nhuốc, xám tro. Nghe người dân nói là có viên quan ở biên cương hồi kinh báo cáo, ta cũng không để trong lòng.
Ta là ai chứ!
Kẻ mờ nhạt cả triều đều biết, ta quan tâm chuyện này làm gì!
Hơn nữa bây giờ còn chuyện khác phải làm đây này.
Ta lau mặt hỏi: "Ông chủ, bớt chút đi được không?"
Không phải ta keo mà là ta nghèo rớt mồng tơi.
Đương lúc ta đang mặc cả miếng ngọc bội mua để tặng "thê tử" tương lai, nhân cơ hội đến thăm mỹ nhân lại bị người ta "mời" đi.
Lúc này ta mới biết, thì ra vị quan viên hồi kinh kia là nhị tỷ của Bùi Dụ.
À, Bùi tướng quân ngày đó là đại tỷ của chàng, Bùi Dụ có tất cả năm vị tỷ tỷ.
Tốt xấu gì ta cũng là một hoàng nữ, thế mà khi người khác đưa đi, không những chẳng có ai cứu ta ngược lại còn nghe thấy tên bán hàng rong gần đó thì thầm, "Chẹp! Sao vị hoàng nữ keo kiệt này thuê hộ vệ vậy trời?"
Không sai, "hoàng nữ keo kiệt" chính là nói ta. Đây là biệt danh mà bách tính nhiệt tình đặt cho ta, từ mặt nào đó chứng minh ta đây thương dân như con. Nếu không người xem họ có dám đặt biệt danh cho hoàng nữ khác không?
Nhưng ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-kieu-hoang-phu-yeu-ta/3336042/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.