Văn Văn ngồi ở trên giường, đôi mắt đen nhánh chớp chớp mấy cái, dùng âm thanh non nớt hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại ôm nam thần của con khóc? Mẹ như vậy con sẽ ghen, sẽ tức giận đó.”
Cô bé giả bộ tức giận bĩu môi, trợn tròn đôi mắt đen nhánh lên.
Quách Phỉ ý thức được mình luống cuống nên buông Giản Thời Chương ra, ngồi ở mép giường sờ sờ đầu bé giải thích nói: “Là mẹ vui quá mà khóc đấy, vừa rồi ngài Giản đã đồng ý, đặc biệt viết một bài hát cho Văn Văn đấy, Văn Văn có vui không?”
Tin tức này đối với cô bé mà nói, thật sự là một niềm vui bất ngờ cực kỳ lớn. Bé dùng đôi tay nhỏ đầy thịt che miệng lại, không thể tin nhìn về phía Giản Thời Chương, “Chú nam thần, chú thật sự viết nhạc cho cháu sao?”
Giản Thời Chương cố gắng hết mức để cho bản thân bình tĩnh, “Ừ” một tiếng: “Văn Văn có đúng không? Nói cho chú biết, cháu thích loại nhạc nào?”
Văn Văn nắm cằm, xoay chuyển con ngươi, “Chú nam thần, cháu rất thích “Kịch đèn chiếu” của chú, âm nhị hồ nghe thật là hay, chú viết thêm một ca khúc về kịch đèn chiếu được không? Tốt nhất là có cháu trong đó!”
Giản Thời Chương hỏi bé: “Văn Văn rất thích kịch ảnh sao?”
Cô bé gật đầu: “Thích ạ.”
Anh ta hỏi: “Vậy, hôm nào chú dẫn cháu đi xem, được không?”
Cô bé nhút nhát liếc nhìn Quách Phỉ, cẩn thận hỏi: “Mẹ, có thể không mẹ?”
Quách Phỉ muốn nói gì đó, đột nhiên xoay người, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cố ép nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-khong-the-yeu/1847302/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.