Thời gian về nhà với Đỗ Trì quyết định vào thứ bảy tuần này, nghe nói chỉ có ngày đó bố hắn mới có thời gian.
Hướng Mặc nghĩ không cần thiết phải mở triển lãm ở phòng tranh Phương Hoà, lúc ấy anh lòng dạ cao ngạo, cảm thấy một là không mở, hai là phải mở ở nơi đẳng cấp, nhưng giờ anh lại không để ý đến những hư danh ấy, muốn mở thì mở, mở nơi nào cũng được.
Chỉ khi kiểm kê tác phẩm, Hướng Mặc gặp một chuyện khó khăn.
“Em thấy bức nào tốt hơn?” Anh giơ hai bức phác hoạ cơ thể không khác nhau mấy lên, hỏi Đỗ Trì đang dựa bên bàn làm việc.
Đỗ Trì nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, sờ cằm nói: “Nói thật à?”
Hướng Mặc gật đầu: “Đương nhiên.”
Đỗ Trì chống tay ở bên hông: “Đều rất bình thường.”
Quả nhiên là vậy. Hướng Mặc cũng nghĩ thế.
Tất cả những bức tranh anh đắc ý đều bị mua đi, mặc dù có thể mượn để triển lãm, nhưng rất phiền. Bởi Hướng Mặc vốn chỉ có ý mời bạn bè trong ngành và học viên, tổ chức một triển lãm tranh quy mô nhỏ, không muốn làm long trọng, để người mua biết về nó.
Mặc dù Đỗ Trì vô cùng kiên trì muốn Hướng Mặc mở triển lãm ở phòng tranh Phương Hoà, nhưng đối với Hướng Mặc, tổ chức triển lãm ở nhà cổ của mình, cũng không tệ.
“Anh không nghĩ đến việc trưng bày bức tranh đó sao?” Đỗ Trì hất cằm lên, chỉ vào bức tranh mới ra lò trên bàn vẽ.
Người đàn ông trên giấy vẽ có vóc dáng to lớn cùng vẻ ngoài anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-doc-than/903630/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.