Mẹ của Hướng Mặc tên Hướng Mân, là một nhà văn tự do, sau khi anh trưởng thành, quanh năm bà đều sống ở nước ngoài.
Tính cách của bà vô cùng tự tin, trải qua cuộc sống không nghe theo ai tuỳ ý mình làm, nếu nói Hướng Mặc là tảng băng trôi khó tan, vậy bà chính là ngọn lửa nhiệt tình bốn hướng.
Tục ngữ có câu mẹ nào con nấy, thật ra Hướng Mặc cũng là ngọn lửa, có tất cả đặc điểm của nhà nghệ thuật trẻ — liều lĩnh, cố chấp, đối với thế giới chưa biết gì cực kì nhiệt tình.
Nếu không phải bị đã kích cùng lúc cả sự nghiệp lẫn tình yêu, có lẽ bây giờ anh sẽ không bọc mình trong tảng băng trôi;
Nhưng điều này không có nghĩa ngọn lửa trong trái tim anh đã tắt, sau khi sông băng tan chảy, ngọn lửa sẽ cháy mạnh mẽ hơn trước.
Tiễn học viên cuối cùng đi. Hướng Mặc lên phòng bếp ở tầng hai. Lúc này Đỗ Trì và Hướng Mân đang ngồi đối mặt nhau bên bàn ăn, vừa nói vừa cười về chuyện khi còn nhỏ của Hướng Mặc.
Xem ra Hướng Mặc đã đánh giá thấp năng lực khủng bố xã giao của Đỗ Trì, sau khi trải qua bất ngờ lúc đầu, hắn đã thích ứng hoàn toàn.
“Con còn chưa thấy anh ấy mặc váy.” Đỗ Trì thoáng nhìn Hướng Mặc đi vào phòng bếp, miệng hiện lên nụ cười giảo hoạt.
Có lẽ Hướng Mân nhìn không ra, nhưng Hướng Mặc biết, con chó thối này lại nghĩ ra mưu kế xảo quyệt gì rồi.
“Dì có ảnh chụp.” Hướng Mân trực tiếp làm lơ Hướng Mặc, mở album di động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-doc-than/903629/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.