So với lớp (1) đầy tiếng la ó, lớp (2) bỗng trở nên vô cùng im lặng, ngoan ngoãn.
Thấy Hạnh Huyền thủng thẳng bước vào, cả lớp không quá để ý, dù có người nhìn về phía cậu thì trong ánh mắt cũng là sự quan tâm, không hề tồn tại sự chế giễu nào. Có rất nhiều người thích Quý Dịch nhưng Hạnh Huyền cũng là cục cưng của lớp, cả đám sẽ không khiến cậu tổn thương.
"Đến rồi à?", Tạ Nam Chương ngẩng đầu quan sát biểu tình của bạn cùng bàn, rất tốt, không khác ngày thường là mấy, không hổ là anh Huyền của cậu ta, rất phong độ, rất khí phách.
Cậu ta đâu có biết, trong đầu người anh em của cậu ta đang toàn âm mưu xấu xa.
"Tiết sau học cái gì đấy?", Hạnh Huyền ngồi xuống, bắt đầu cuộc đối thoại đần độn mỗi ngày với bạn cùng lớp.
Trình Lương quay đầu: "Toán, nghe nói tối qua mày làm xong rồi, cho tao mượn chép cái!"
Hạnh Huyền câm nín, liếc cậu ta một cái: "Mợ nó, tao sát giờ mới vào lớp mà mày vẫn còn chờ để chép bài tao. Ngoài nói mày bị điên thì tao còn nói được cái gì nữa?"
Chửi thì chửi nhưng cậu vẫn ném vở bài tập qua.
Mạnh Đồng Văn phụt một tiếng: "Vì nó cũng vừa đến chứ sao, còn chê chữ bọn tao xấu nữa mới ghê."
Trình Lương: "Chữ của bọn mày mà dám nói là xấu à? Chữ của bọn mày là bùa quỷ vẽ mới đúng." Chữ còn đọc không nổi thì chép kiểu gì? Hạnh Huyền người ta tuy học không tốt nhưng ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-diu-dang/2951704/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.