Trần Trì cúi đầu yên lặng vài giây mới ngẩng mặt nhìn cô. Đôi mắt anh rất đen, lại hơi phiếm lạnh, bộ dáng này của anh khiến Thời Ôn lo lắng, trong lòng còn có chút sợ hãi.
Lúc này Trần Trì mới lên tiếng: "Vừa rồi em ở cùng bọn họ đã ăn cái gì?"
Thời Ôn ngẩn người: "Tôm hùm."
Trên gương mặt lạnh nhạt của Trần Trì bắt đầu xuất hiện lo lắng, biểu tình rốt cuộc cũng thay đổi: "Còn có gì muốn nói với anh nữa không?"
Thời Ôn cắn môi dưới: "Hôm nay Sở Bách cũng tới."
Trần Trì nhếch miệng, đáy mắt tràn ra trào phúng.
"Anh nhìn thấy." Anh chăm chú nhìn cô, gằn từng chữ một: "Lúc anh ở dưới lầu chờ em, anh đã nhìn thấy Sở Bách bên cửa sổ."
Thời Ôn hoảng hốt.
Chỗ kia...Đại khái do Sở Bách cao, lúc đứng lên lấy thức ăn thì bị anh nhìn thấy.
"Em không biết anh ấy sẽ đến." Thời Ôn cũng chỉ biết giải thích như vậy.
Trần Trì cười lạnh: "Lần trước anh quên mất, không chỉ có mình Quan Ngọc mà còn có thêm Sở Bách nữa."
Thời Ôn nghẹn họng.
Ngữ khí của anh giống hệt như đang nói tới tình nhân bên ngoài của cô.
"Bọn em chỉ là bạn thôi." Thời Ôn mím môi, lại nghĩ đến cô gái xinh đẹp mặc đồ công sở màu trắng ở phòng họp, nói thầm: "Chẳng lẽ anh ở nước ngoài 7 năm mà ngay cả một người bạn khác giới cũng không có?"
"Không có!"
Thời Ôn không nghĩ anh sẽ trả lời dứt khoát như vậy, cô rụt cổ nói: "Vậy anh không ngoan rồi, em nhớ lúc còn học cấp 3 em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-chiem-huu/617701/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.