Cách một cánh cửa nhà giam kiên cố vững chắc, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực vô cùng tha thiết của người kia. Tô Nghiêu mặt không biến sắc, bình tĩnh lùi lại phía sau một bước, cứ tưởng người này đã bị ma nhập, không ngờ rằng có thể nghe hiểu lời của nàng đến tận lúc này. Nếu như hiểu được sớm hơn thì thật là tốt.
“Ngày trước ta đã nói Tô Dao đã chết nhưng ngươi không nghe ta. Hôm nay ngươi lại hỏi lại ta, thì ta vẫn chỉ cho ngươi đáp án như vậy thôi.” Tô Nghiêu không hề che giấu mà quang minh chính đại nói rõ ràng cho hắn nghe: “Tô Dao sớm đã chết, lúc người từ Bình Khê trở về thì nàng đã chết rồi.”
Người kia lại càng thêm điên cuồng, mãnh liệt túm chặt lấy cửa nhà giam ngăn cách giữa hai người, hận không thể thoát ra khỏi phòng giam mà tóm lấy nàng, “Không thể nào!”
Không thể nào ư? Tô Nghiêu lắc đầu, “Ngươi đã biết Tô Dao vì ngươi mà quỳ suốt một đêm ở từ đường của Tô gia rồi sinh bệnh nặng. Nhưng ngươi không biết nàng còn vì ngươi mà uống Say Hồng Trần, nghiêm túc cắt đứt sinh mạng mình. Ta vốn không phải nàng ấy, mấy ngày nay thấy ngươi oán hận nàng như vậy thật là oan uổng cho nàng. Nếu ngươi yêu nàng như vậy, vì sao lại trở về quá trễ? Vì tới trễ nên nàng không thể đấu tranh, chỉ có thể đặt cược chính mạng sống của mình, lấy cái chết để thể hiện quyết tâm. Cho tới bây giờ Tô Dao chưa hề thay lòng đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-be-ha-cung-khong-nhe/3019525/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.