Tô Nghiêu yên lặng vùi mình trong ngực nguời kia khẽ cười một tiếng, những vẫn chưa đáp lại hắn.
Hắn nói, nếu nàng chết, phát tang toàn thiên hạ, máu chảy trôi khiên.
Hắn nói, nếu thế gian này thiếu đi nàng, đào hồng liễu lục, giang hồ dạ vũ, đối với ta mà nói đều không hề có ý nghĩa.
Tô Nghiêu rất muốn bù đắp cho hắn, muốn chứng kiến giang sơn rộng lớn quốc thái dân an, muốn ở bên hắn đến lúc tóc điểm hoa râm, nụ cười ẩn hiện nếp nhăn. Nhưng đáng tiếc nàng chỉ có một năm, chỉ có một năm thôi.
Thấy người kia yếu ớt nằm trong ngực mình mà không phản ứng gì, Diệp Lâm đoán nàng lại ngủ say, liền xoay vai nàng lại rồi đỡ dậy. Nhưng khi cúi xuống lại đối diện với một đôi mắt mở to sáng long lanh, mới đầu còn có vẻ hơi bi thương thảm thiết không sao nói rõ được, chợt nở ra một nụ cười: “Chàng nói Phong Sách muốn gặp ta?”
Diệp Lâm gật đầu, dù sao cũng là huynh đệ cùng lớn lên bên nhau. Phong Sách bất trung với hắn, nhưng hắn lại không thể bụng dạ hẹp hòi làm cho Phong Sách đến chết cũng không hiểu rõ rằng trong cuộc đua tình ái này rốt cuộc mình thua ở đâu. Phong Sách hiện tại đang bị giam ở phòng giam vững chắc nhất trong thiên lao, nên dù Tô Nghiêu đi gặp hắn, Diệp Lâm vẫn rất yên tâm. Chung quy lại thì hai người kia vẫn phải có một cái kết công bằng thẳng thắn. Diệp Lâm là một người ích kỷ, hắn biết nếu không nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-be-ha-cung-khong-nhe/3019523/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.